Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 47: Cảnh từ hôn (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

“Minh Sâm, đây là Thanh Thanh.” Giọng nói trầm ấm, uy nghiêm truyền đến: “Là một cô gái tốt.”

Tô Thanh Thanh sực tỉnh, nhận ra từ lúc nào mọi người đã đứng kín trong phòng bệnh. Cô ta vô thức ngước mắt lên, lập tức trông thấy đôi mắt ấy, đôi mắt đã ám ảnh cô ta suốt nửa đời người.

Giọng nói của người ấy nghe chừng cũng mang theo vẻ lãnh đạm, khiến người ta bất giác rùng mình: “Phải không? Chào cô.”

Tô Nhuyễn đi theo Tô Thanh Thanh vào phòng bệnh, lập tức nhìn thấy Lộc Minh Sâm. Trước đó anh còn có tâm trạng chọc ghẹo cô, bây giờ lại đang tựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt, xanh xao. Nếu không phải tận mắt chứng kiến anh dùng nạng đánh người, Tô Nhuyễn sẽ tin rằng anh thật sự bị tê liệt.

Trên chiếc ghế dài bằng gỗ trong phòng bệnh, một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi đang ngồi đó, dáng người hơi béo, mái tóc vẫn còn đen nhánh. Nhìn kỹ các nét, có thể thấy thời trẻ hẳn là một người đàn ông tuấn tú.

Người đó chính là Lộc Trường Hà, ông nội của Lộc Minh Sâm, cũng chính là lão gia nhà họ Lộc.

“Thanh Thanh, lại đây.”

“Đây là Minh Sâm, hai đứa làm quen với nhau một chút đi.” Tuy rằng giọng ông ta nghe có vẻ hòa nhã, nhưng thực chất không phải là sự quan tâm yêu thương của bậc trưởng bối dành cho con cháu, mà lại mang theo vẻ bề trên, cao ngạo.

Liêu Hồng Mai nghe thấy câu ấy, lòng lập tức xốn xang, vội vàng đẩy Tô Thanh Thanh một cái, nói: “Chào chú Lộc.”

Sau đó lại nhìn về phía Lộc Minh Sâm, ánh mắt có chút né tránh: “Đây là Minh Sâm sao? Đúng là đứa trẻ tốt.”

Tô Nhuyễn:…… Thật quá hình thức.

Nhưng mà người nhà họ Lộc lại hoàn toàn chẳng hề bận tâm. Người phụ nữ đứng trước giường bệnh của Lộc Minh Sâm liên tục khen hai người Tô Thanh Thanh và Lộc Minh Sâm xứng đôi.

Người đó chính là Lâm Mỹ Hương, con dâu cả của nhà họ Lộc. Cô ta là người đứng ra lo liệu chuyện hôn sự của Lộc Minh Sâm.

Lộc Minh Sâm lười biếng tựa vào đầu giường, không để lộ chút cảm xúc nào, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tô Nhuyễn một cái. Cô gái này đúng là xem trò vui một cách thích thú, tự tại thật đấy.

Bắt gặp ánh mắt của anh, Lâm Mỹ Hương đang kéo tay Tô Thanh Thanh cũng ngó về phía Tô Nhuyễn, bà ta cười tủm tỉm hỏi: “Ai đây vậy? Trông con bé thật xinh xắn.”

Nếu Minh Sâm ưng con bé này thì đổi đối tượng cũng chẳng sao.

Liêu Hồng Mai vội vàng giải thích: “Đây là Nhuyễn Nhuyễn đó ạ. Không phải nghe nói Minh Sâm bị ốm sao, nên nó tới thăm cậu ấy, dù sao hồi nhỏ Minh Sâm cũng thương yêu, chăm sóc nó lắm.” Có thể khiến Tô Nhuyễn gánh tiếng là tốt nhất, cũng tiện bề ăn nói hơn với Tô Văn Sơn.

Thế nhưng, quả nhiên nhà họ Lộc vẫn khó bỏ qua chuyện cũ, sắc mặt Lâm Mỹ Hương và ông cụ Lộc lập tức biến sắc. Ông Lộc lạnh lùng hỏi: “Con bé này là Tô Nhuyễn sao? Không phải đang ở nhà chuẩn bị đi lấy chồng ư? Còn đến đây làm gì?”

Tô Nhuyễn điềm nhiên đáp: “Cháu tới thành phố mua tài liệu ôn thi, tiện đường đi ngang qua bệnh viện nên ghé vào thăm anh Minh Sâm một lát.”

Liêu Hồng Mai vẫn chưa hay biết chuyện này, bà ta ngạc nhiên hỏi lại: “Tài liệu ôn thi gì cơ?”

“Tài liệu tự ôn thi cấp ba.” Tô Nhuyễn nói. “Cháu định thi đại học lại.”

Liêu Hồng Mai bật thốt: “Thế con không lấy chồng nữa à?”

Tô Nhuyễn tỏ vẻ khó hiểu: “Tại sao cháu lại phải lấy chồng?”

Ông cụ Lộc lạnh lùng nói: “Chẳng phải chính con bé nói đã có bạn trai, muốn gả cho người ta sao? Tiền sính lễ tôi cũng đã chuẩn bị cho con bé rồi.”

Vân Chi

Tô Nhuyễn liếc nhìn Tô Thanh Thanh một cái, rồi mỉm cười đáp: “Cháu chưa từng nói ra lời này, bạn trai cũng chưa có đâu, không biết ngài nghe tin đồn này từ đâu vậy?”

Lâm Mỹ Hương cười mỉa: “Bố à, con bé đó chướng mắt nhà mình đấy thôi. Lúc mình đến cầu hôn thì nó nói đã sắp lấy chồng, giờ mình đã định ra hôn sự rồi thì nó lại bảo chưa có đối tượng, tuổi còn trẻ mà tâm cơ thì chẳng vừa đâu.”

Ông cụ Lộc cũng lạnh lùng lên tiếng: “Là bố cháu nói như vậy. Con gái lớn thì phải gả chồng, vẫn nên nghe lời người lớn trong nhà thì tốt hơn. Nếu cháu cảm thấy đối tượng không ưng ý, để tôi giới thiệu cho cháu người khác tốt hơn. Dù sao sau này chúng ta cũng là thông gia mà.”

Tô Nhuyễn tức đến bật cười. Ông Lộc này quả thực tự coi mình là ông trời con rồi, không những không phân biệt phải trái, còn ngang nhiên buông lời hăm dọa cô ngay trước mặt.

Vậy thì cô cũng chẳng cần giữ ý làm gì nữa: “Không cần đâu. Người ta thường nói ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ngài và những kẻ ngài quen biết thì cháu đây không dám với tới đâu.”

“Không dám với tới cái gì chứ?” Lâm Mỹ Hương khó chịu nói: “ Tôi thấy con bé là đang khinh thường thì đúng hơn.”

Tô Nhuyễn nói: “Ngài tự biết trong lòng là được rồi, cần gì phải nói toạc ra như thế? Hồi đi học cô giáo cháu vẫn thường dạy, người khôn thì chẳng khoe khoang, chẳng cần lên giọng. Không ngờ nhà họ Lộc đến thành phố lâu như vậy rồi mà vẫn còn tầm thường đến thế. Bây giờ người trong làng có chút ăn học cũng chẳng ai nói chuyện kiểu này đâu.”

Chắc là Lâm Mỹ Hương không ngờ Tô Nhuyễn lại thẳng thừng châm chọc nhà họ Lộc như vậy, bà ta kinh ngạc trợn trừng mắt nhìn.

Tô Nhuyễn tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Sao vậy, cháu nói sai chỗ nào à?”

“Nếu nhà họ Lộc các người được người ta coi trọng, thì đâu cần phải lấy lời nói bâng quơ của người quen cũ từ mười mấy năm trước mà coi như thánh chỉ, cố tình chạy tới tận làng quê để bắt nạt người khác làm gì?”

Mặt ông Lộc sa sầm lại, Lâm Mỹ Hương giận tím mặt quát: “Ai dạy mày nói năng như thế hả!”

“Trong nhà dạy, người trong làng cũng nói vậy đó.” Cô liếc nhìn ông Lộc, điềm nhiên nói tiếp: “Họ còn nói, mấy người chỉ dám bắt nạt đứa trẻ không nơi nương tựa như cháu đây mà thôi.”

Cô liếc nhìn Lộc Minh Sâm vẫn luôn im lặng nãy giờ, bổ sung thêm một câu: “Cũng chỉ có anh Minh Sâm là không đến nỗi nào.”

“Mà hôn nhân không chỉ là chuyện của riêng hai người, dù đối tượng có tốt đến mấy mà gia đình không ra gì thì cũng coi như bỏ.”

Người phụ nữ trung niên kia không ngờ Tô Nhuyễn không ghét bỏ Lộc Minh Sâm bị liệt, mà lại ghét bỏ cả gia đình bọn họ!

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 47: Cảnh từ hôn (1)