Đã nhiều năm rồi ông cụ Lộc chưa từng bị ai khinh nhờn đến vậy, cuối cùng cũng nổi giận đùng đùng: “Tốt! Tốt lắm!”
Sau đó ông quay sang chất vấn Liêu Hồng Mai: “Nhà cô dạy dỗ con cháu kiểu gì thế hả?”
Lúc này, Liêu Hồng Mai cũng sợ đến ngẩn cả người. Trước kia, tuy tính tình Tô Nhuyễn cố chấp thật, nhưng trước giờ chỉ bướng bỉnh ở nhà, ra ngoài luôn biết giữ thể diện cho nhà họ Tô. Phải biết rằng, nếu đắc tội với nhà họ Lộc, kẻ phải gánh chịu tai ương chính là cha của Tô Nhuyễn.
Đây cũng là lý do vì sao bà ta dám mang Tô Nhuyễn tới, không ngờ lần này cô lại bất chấp tất cả, kéo mọi người cùng chìm thuyền, ngay cả sống c.h.ế.t của Tô Văn Sơn cũng chẳng mảy may bận tâm.
Không còn cách nào khác, bà ta chỉ có thể vội vàng rối rít xin lỗi: “Ông Lộc và phu nhân, hai người xin đừng chấp nhặt với đứa trẻ này. Từ nhỏ con bé đã không được cha mẹ dạy dỗ, rất ngỗ nghịch.”
Tô Nhuyễn nhếch môi phản bác: “Ai nói cha tôi không quan tâm tới tôi? Tôi đâu phải trẻ mồ côi, còn có bà nội và thím đó thôi, từ nhỏ tôi đã nghe lời mọi người dạy bảo rồi.”
Vân Chi
Liêu Hồng Mai giận đến tái mét mặt mày: “Tô Nhuyễn!”
Ai ngờ Tô Nhuyễn lại quay sang trấn an Liêu Hồng Mai: “Thím Hai, thím đừng sợ. Cho dù nhà họ Lộc có một tay che trời, thì cha cháu cũng là cục trưởng cục giáo dục, bọn họ có thể kéo được ba cháu xuống ngựa sao?” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẻ mặt Tô Nhuyễn lại ngập tràn vẻ mong đợi, cứ như thể ước ao nhà họ Lộc có thể thực sự “kéo” Tô Văn Sơn xuống nước.
Ông cụ Lộc nghẹn họng không nói nên lời, còn Lộc Minh Sâm cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, bật cười thành tiếng. Không phải là cười trộm, mà như thể vừa nghe được một câu chuyện khôi hài, bật cười đến mức cả người đều run rẩy.
Rõ ràng là ông nội mình bị người ta làm cho câm nín, thế mà anh còn vui vẻ đến thế. Liêu Hồng Mai thấy anh cười, tóc gáy dựng đứng, vội vàng tranh thủ cơ hội nói sang chuyện khác: “Vì bất mãn với chuyện hôn sự lần này nên đứa trẻ mới cố ý trả thù cha mình thôi, ông Lộc đừng chấp nhặt với con bé. Càng để tâm đến nó thì nó càng được thể, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính sự đi, hiếm khi gặp được Minh Sâm.”
Ông cụ Lộc cố ý hừ lạnh một tiếng với Tô Nhuyễn, thầm nghĩ sau này sẽ cho con nhóc không biết trời cao đất dày này biết tay. Sau đó ông đưa một quả chuối cho Tô Thanh Thanh, nói: “Ừ, nhân tiện Minh Sâm có mặt ở đây, chúng ta thương lượng chuyện kết hôn đi, hai đứa có suy nghĩ gì không?”
“Nếu phù hợp thì Minh Sâm mau làm báo cáo kết hôn gửi lên lãnh đạo đi.”
Lúc này Lộc Minh Sâm mới nghiêm túc nhìn về phía Tô Thanh Thanh, cả người Tô Thanh Thanh cứng đờ, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.
Lộc Minh Sâm cười nói: “Xem ra đồng chí Tô Thanh Thanh cũng chẳng xem trọng tôi là bao.”
Liêu Hồng Mai vội vàng nói: “Sao có thể, Thanh Thanh nhà chúng tôi tự nguyện muốn gả đến đây đấy chứ.”
“Hả?” Dường như Lộc Minh Sâm cảm thấy rất thú vị, anh nhìn Tô Thanh Thanh hỏi: “Vì sao? Chúng ta chưa từng gặp nhau mà.”
Tô Thanh Thanh há miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay mình. Bác gái của Lộc Minh Sâm (Lâm Mỹ Hương) thấy vậy, mở miệng nói: “Con bé này rụt rè quá, con bé làm vậy là vì…”
“Cháu muốn nghe chính cô ấy nói.” Lộc Minh Sâm ngắt lời Lâm Mỹ Hương, giọng điệu nhẹ nhàng hẳn đi: “Bác gái.”
Lâm Mỹ Hương lập tức ngậm miệng.
Không có ai chen ngang, Tô Thanh Thanh đành phải hít sâu một hơi, nhỏ giọng đáp: “Là vì cháu thích nhà họ Lộc, thích quân nhân ạ.”
“Thích nhà họ Lộc…” Lộc Minh Sâm lặp lại câu này đầy ẩn ý thâm sâu, cười như không cười nhìn cô ta: “Vậy có thích cháu không? Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cháu mà nói.”
Giọng anh vẫn lười nhác như cũ, nhưng không hiểu sao Tô Thanh Thanh lại nghe ra một cỗ hàn khí lạnh lẽo thấu xương. Ngón tay cô ta vô thức nắm chặt vào nhau, cuối cùng vẫn không đủ can đảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Lộc Minh Sâm.
Cái thái độ rụt rè, không dám đối mặt này khiến người ta thật buồn bực, nhưng Tô Nhuyễn lại nhìn thấy rõ ràng vẻ thỏa mãn thoáng hiện lên trong mắt Lâm Mỹ Hương.
Ông cụ Lộc mở miệng hòa giải: “Minh Sâm, Thanh Thanh là đứa rụt rè hướng nội, cháu đừng làm khó con bé.”
Lộc Minh Sâm bật cười: “Rụt rè hướng nội ư? Nhưng sao cháu lại nghe nói cô ấy dám đến tận nhà họ Lộc chúng ta cầu hôn công khai trước mặt bao người?”
Tô Thanh Thanh cứng họng không nói nên lời, Lâm Mỹ Hương đang định tìm lời bào chữa, thì lại nghe Lộc Minh Sâm nói thêm một câu: “Được rồi, ngày mai cháu sẽ viết báo cáo kết hôn.”
Lâm Mỹ Hương sửng sốt, ngay sau đó lập tức vui mừng khôn xiết nói: “Minh Sâm, cháu đồng ý thật rồi ư?”
Ông cụ Lộc cũng có chút kích động, giống như Lộc Minh Sâm vừa đồng ý một chuyện đại sự nào đó.
Tô Thanh Thanh nghe xong lập tức ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt thoáng chốc đã tái nhợt.
Liêu Hồng Mai cũng hoảng sợ, như vậy là muốn kết hôn thật sao? Không đúng, không phải Thanh Thanh nói chắc chắn Lộc Minh Sâm sẽ chướng mắt con bé sao?
Vậy hôn sự này rút lại bằng cách nào đây?