Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 52: Cầu được thế nào thì từ bỏ như vậy

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tô Thanh Thanh hít một hơi thật sâu rồi nói: “Nếu anh không tin em, vậy thì từ hôn đi! Em không gả cho anh nữa!”

Lộc Minh Sâm thản nhiên đáp: “Không được.”

Trong lòng Tô Thanh Thanh âm thầm mừng rỡ, quả nhiên lấy thoái làm tiến là đúng đắn.

Cho dù ban đầu anh chán ghét cô ta cũng chẳng sao, chỉ cần có thể ràng buộc với nhau, cô ta sẽ có cơ hội. Đời trước Lộc Minh Sâm có thể yêu cô ta, đời này đương nhiên cũng có thể. Anh không trọng sinh càng tốt, chỉ cần cố gắng chịu đựng bảy tám năm đợi đến khi anh hy sinh, tất cả mọi thứ đều sẽ thuộc về cô ta.

Cô ta trưng ra vẻ mặt ẩn nhẫn, tức giận nói: “Vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ? Anh muốn thế nào em làm theo thế ấy là được rồi chứ?”

Lộc Minh Sâm nhìn về phía cô ta, đột nhiên bật cười lớn: “Muốn từ hôn sao? Cũng không phải là không được.”

“Hôn sự này cô giành giật thế nào, thì hãy từ bỏ đúng như thế đi.”

Lúc này Liêu Hồng Mai vẫn chưa kịp phản ứng, còn Tô Thanh Thanh đã hiểu được ý của Lộc Minh Sâm, sắc mặt cô ta cứng đờ.

Lộc Minh Sâm lười biếng nói: “Yêu cầu này không quá đáng chứ? Nào có chuyện cô muốn kết hôn thì cướp hôn sự về tay, khi có niềm vui mới lại vứt bỏ như không có gì.”

“Bây giờ, hàng xóm láng giềng đều biết có một cô gái có tình có nghĩa, không màng đến tôi là kẻ tàn phế, một mực đòi gả cho tôi rồi. Họ còn nói nhà họ Lộc chúng tôi có phúc lớn. Đột nhiên bây giờ lại từ hôn, e rằng nhà họ Lộc chúng tôi sẽ bị chửi rủa là không biết điều.”

“Tạm thời chưa bàn đến những lời khó nghe hơn nữa. Lỡ mà người ngoài biết đến cả con gái nhà quê cũng ghét bỏ tôi ra mặt thế này, thì e rằng sau này tôi sẽ chẳng lấy được vợ mất.”

“Cho nên…” Lộc Minh Sâm nhìn Tô Thanh Thanh, nói rành rọt từng tiếng: “Cô đã thể hiện mình là một cô gái thâm tình, trọng nghĩa tại khu nhà Lộc gia ra sao, thì cứ làm sáng tỏ ngọn ngành như vậy đi. Đồng thời giải thích rõ lý do nhà họ Lộc lại hủy hôn, tôi sẽ chấp thuận việc từ hôn với cô.”

Mặt Tô Thanh Thanh đỏ bừng, Liêu Hồng Mai tức đến nổ đom đóm mắt: “Minh Sâm, ít ra cậu cũng là đàn ông con trai, có cần phải chấp nhặt với một đứa con gái như vậy không?”

Tô Thanh Thanh cố gắng nặn ra mấy giọt nước mắt: “Nếu em phải đi xin lỗi, thì e rằng nhà họ Lộc cũng sẽ mang tiếng là không phân rõ phải trái...”

Lộc Minh Sâm còn chưa kịp thốt lời nào, Lâm Mỹ Hương đã nổi giận bừng bừng: “Cô nói vậy là có ý gì? Cô tính uy h.i.ế.p chúng tôi đấy à?”

Lộc Minh Sâm dửng dưng nói: “ Đúng vậy. Ông nội tôi đã trải qua bao nhiêu lời gièm pha, châm chọc rồi, còn sợ gì chút mưa gió của cô chứ?”

Ông cụ Lộc:…

Tô Nhuyễn kìm nén tiếng cười, Lộc Minh Sâm này quả thật, ăn nói chẳng kiêng nể ai.

Ông cụ Lộc dứt khoát ra lệnh: “Phải xin lỗi!”

Tô Thanh Thanh vừa tỏ vẻ ấm ức, vừa không ngừng gạt nước mắt, Lâm Mỹ Hương cười khẩy: “Cô còn dám trưng ra cái bộ mặt ấm ức ấy nữa! Đúng là chưa từng thấy đứa nào trơ trẽn như cô, tuổi còn nhỏ đã bắt cá hai tay, còn chưa kết hôn mà đã có ý định đội nón xanh cho người khác...”

“À phải rồi, chiếc vòng tay vàng của nhà chúng tôi đâu?” Đến lúc này, Lâm Mỹ Hương mới chợt nhớ ra. “Mau chóng trả lại ngay đi, nếu không tôi sẽ kiện nhà cô tội lừa gạt đấy!”

“ Đúng là chưa từng thấy gia đình nào đáng sợ như cái nhà các cô!”

Liêu Hồng Mai tức đến tím mặt. Chiếc vòng tay vàng đang đeo trên tay bà ta, vốn dĩ bà ta nghĩ Lộc Minh Sâm sẽ tự động hủy hôn. Khi ấy, trong cơn giận dữ, bà ta có thể ném trả chiếc vòng, đồng thời còn vớt vát được chút danh tiếng tốt đẹp.

Kết quả là bây giờ lại bị ép phải giao trả, khiến bà ta chỉ thấy ê chề, nhục nhã vô cùng.

Nhưng mà nghĩ đến gia sản của Lộc Minh Sâm, Liêu Hồng Mai lại không muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ, cố gắng nén giận, xem liệu có thể xoay chuyển tình thế hay không.

Thế nhưng, hiển nhiên lúc này Lâm Mỹ Hương đã chẳng còn muốn nể mặt nhà họ Tô nữa rồi. Với chuyện này, Lộc Minh Sâm làm sao có thể tin tưởng Tô Thanh Thanh được chứ?

Vân Chi

Tô Thanh Thanh không có được sự tin tưởng của Lộc Minh Sâm, đối với họ mà nói, cô ta chẳng còn chút giá trị lợi dụng nào nữa.

Nghĩ tới mấy ngày qua hai mẹ con nhà ấy vẫn luôn ra vẻ nhiệt tình, thân thiết, bà ta còn hao tổn biết bao tâm tư để lấy lòng Tô Thanh Thanh, trong lòng bà ta đã giận càng thêm giận. Tay chỉ thẳng vào Tô Thanh Thanh mà lớn tiếng mắng chửi: “Hôm nay coi như tôi được mở mang tầm mắt rồi, ai có thể ngờ, kẻ chưa đầy hai mươi mà đã sớm dấm dớ, ve vãn khắp nơi, cứ như thể không có đàn ông thì không sống nổi vậy, chắc kiếp trước làm kỹ nữ quen rồi ấy mà!”

Thời buổi này dù là phòng bệnh riêng cũng chẳng có mấy sự riêng tư, tiếng cãi vã ầm ĩ đã lôi kéo không ít người hiếu kỳ đứng vây xem bên ngoài. Tất cả đều chỉ trỏ, xì xào bàn tán về Tô Thanh Thanh.

Da mặt Tô Thanh Thanh tuy có dày thật, nhưng bị mắng xối xả trước mặt như thế cũng phải khó chịu, nước mắt cô ta vẫn rơi lã chã.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 52: Cầu được thế nào thì từ bỏ như vậy