Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 53: Buộc họ phải van xin

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Cuối cùng Liêu Hồng Mai cũng không thể giữ nổi bình tĩnh thêm nữa. Bà ta thò tay vào túi, móc chiếc vòng tay ra, hung hăng ném thẳng vào người Lâm Mỹ Hương: “Này, trả lại cho bà! Cứ làm như chúng tôi thèm thuồng lắm không bằng!”

Nói xong, bà ta còn thuận thế nhào tới túm lấy tóc Lâm Mỹ Hương: “ Tôi xé nát cái miệng thối này của bà! Thanh Thanh nhà chúng tôi vì cậu ta là quân nhân mới động lòng trắc ẩn, nào ngờ lại bị mắng là tham tài. Một quyển hộ khẩu cũ nát, một công việc tầm thường, mà nghĩ chúng tôi không tự tìm được sao!”

“Hoắc Hướng Dương ở phương nam làm thuê một năm là có thể kiếm được mười mấy vạn rồi, sang năm sẽ trở thành ông chủ lớn. Một kẻ tàn phế còn tự cho mình là quý hóa lắm sao? Trừ chút tiền kia ra, cậu ta còn có cái gì?”

“Cái đồ tàn phế, con cũng không sinh được, tiệt tự tuyệt tôn là đáng đời! Để xem xem, nhà các bà có thể cưới được đứa con gái tử tế nào không!”

Hiển nhiên bà ta cũng biết chuyện này không còn đường cứu vãn, nên dứt khoát phát tiết cho thoải mái.

Bác Lâm Mỹ Hương phản ứng cực nhanh, dù sao năm đó bà cũng là người đàn bà đanh đá có tiếng ở Tô Gia Câu. Bà lập tức vươn tay lên túm lấy đầu tóc của Liêu Hồng Mai, đánh trả: “Bà nghĩ người nhà bà là thứ tốt đẹp sao?”

“Còn thương xót chúng tôi? Còn không phải coi trọng cái hộ khẩu với công việc nhà chúng tôi đưa cho à? Con gái bà là cái đồ lăng loàn, vợ chồng bà chính là lũ dắt gái, đồ khốn nạn…”

Liêu Hồng Mai gào lên một tiếng: “Bà đây liều cái mạng già này với mày!”

Hai người đều là phụ nữ thôn quê từng trải qua trăm trận đánh, thể lực ngang nhau, nhất thời không phân thắng bại.

Tô Thanh Thanh ở bên cạnh khóc như hoa lê dính hạt mưa, chân tay cuống quýt giữ chặt bác Lâm Mỹ Hương giúp mẹ.

Ngoài cửa vây đầy người, Tô Nhuyễn không lùi ra được, suýt nữa bị vạ lây. Cô vội vàng lẩn về phía giường bệnh của Lộc Minh Sâm, may mà nơi này còn chút chỗ trống.

Lộc Minh Sâm cũng rất hứng thú dõi theo màn kịch vui, trong tay không biết đã bóc ra nửa quả cam từ lúc nào. Thấy Tô Nhuyễn tới gần, anh liền duỗi tay đưa cho cô.

Tô Nhuyễn không khách sáo, từ sáng cô lo lắng cho Lý Nhược Lan vội vàng chạy tới bệnh viện, đến bây giờ vẫn chưa kịp ăn bữa sáng, đã đói đến mức bụng cồn cào cả lên. Cô còn thuận miệng sai bảo: “Cho em thêm quả chuối.”

Lộc Minh Sâm ngoan ngoãn bẻ cho cô một quả chuối. Những người khác đều bị chiến trường hỗn loạn hấp dẫn. Ông cụ Lộc nhìn con dâu mình đang đánh lộn với người phụ nữ thôn quê kia, tức giận gầm lên: “Dừng tay ngay! Tất cả dừng tay lại! Còn ra thể thống gì nữa…”

Vân Chi

Có điều, hiển nhiên là hai người phụ nữ đang đánh nhau kia chẳng nghe thấy gì.

Tô Nhuyễn bình phẩm: “Bác gái anh vẫn còn non tay, e là sẽ thua.”

Lộc Minh Sâm nói: “Nhà họ Lộc sao có thể thua được chứ? Mục đích của bà ấy không phải đánh nhau, mà là để cho thanh danh của Tô Thanh Thanh thối rữa, nát bét.”

“Chuyện của em, giờ đã được sáng tỏ rồi. Cha em tạm thời sẽ không dám làm xằng bậy nữa.”

Không quan tâm Tô Thanh Thanh có xin lỗi hay không, chắc chắn Lâm Mỹ Hương sẽ đứng ra nói rõ phá hủy thanh danh của cô ta, nhưng Tô Văn Sơn sẽ không tránh được liên can. Dù là tùy tiện gả con gái cho người tàn tật, hay là để mặc cháu gái vu oan Tô Nhuyễn, thậm chí còn ép cô gả chồng, ông ta đều không tìm ra lý do nào để giải vây cho mình.

Chỉ cần ông ta còn muốn thăng tiến, chắc chắn sẽ không dám đối xử tùy tiện với Tô Nhuyễn như trước nữa, nếu không thanh danh và tác phong có vấn đề sẽ theo ông ta suốt đời.

Lộc Minh Sâm nghĩ tới dáng vẻ thù dai của Tô Nhuyễn, lại bổ sung thêm một câu: “Tô Thanh Thanh muốn gả cho Hoắc Hướng Dương, e là sẽ không dễ dàng.”

Tô Nhuyễn chậc lưỡi một tiếng: “Yên tâm đi, cô ta làm được đấy. Em cũng mong hai người bọn họ mau chóng gắn bó chặt chẽ lấy nhau, để em không bị quấy rầy.”

Lộc Minh Sâm nghi hoặc: “Chẳng phải Hoắc Hướng Dương thích Tô Thanh Thanh sao?”

Tô Nhuyễn mỉa mai đáp: “Anh ta thích cả em nữa, phàm là người con gái xinh đẹp, anh ta đều thích cả.”

Lộc Minh Sâm nghẹn lời.

Đột nhiên Tô Nhuyễn lên tiếng: “Em đã nghĩ ra nên đòi nhà họ Lộc bồi thường thứ gì rồi.”

“Thứ gì?”

“Em để ý thấy, bọn họ chí chóe đã nửa ngày rồi. Rõ ràng đều biết em bị oan ức, nhưng lại không ai nói một câu xin lỗi nào, thậm chí còn chẳng buồn bận tâm tới em.”

“Trông cậy vào loại người này mà có lời xin lỗi chân thành thì thật là chuyện hão huyền. Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, em cảm thấy vẫn nên để bọn họ phải cầu xin em mới thỏa dạ.”

Trong lòng Lộc Minh Sâm dâng lên dự cảm chẳng lành. Muốn nhà họ Lộc phải cầu xin Tô Nhuyễn, vậy thì phải dựa vào thanh thế của anh rồi …

Thấy anh đã đoán ra, Tô Nhuyễn cười nói: “Anh phối hợp chút, yên tâm, em sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của đâu.”

Lộc Minh Sâm hoàn toàn chẳng tài nào yên tâm nổi. Chỉ qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, anh đã phát hiện ra, cô gái này ra đòn hoàn toàn không theo lối mòn nào cả.

Tô Nhuyễn buông vỏ chuối xuống, dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh, cao giọng hỏi: “Anh chắc chắn? Không chỉ giao cho em hết tiền tiết kiệm của mình, ngay cả tài sản ông ngoại anh để lại cũng giao cho em xử lý ư?”

Ông cụ Lộc: !!!

Ngay cả Lâm Mỹ Hương và Liêu Hồng Mai đang chí chóe say sưa cũng đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lại: “Cái gì?”

Thời gian giống như tạm dừng ở giây phút ấy. Lâm Mỹ Hương vẫn đang túm tóc Liêu Hồng Mai, cảnh tượng vô cùng buồn cười.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 53: Buộc họ phải van xin