Sau khi rời khỏi nhóm người kia, cô lại chạy tới buồng bệnh của Lý Nhược Lan, nhưng lúc này trong phòng lại không có ai.
Tô Nhuyễn hoảng sợ, vội vàng kéo y tá lại hỏi, mới biết được không lâu trước đó Lý Nhược Lan đã nằng nặc đòi xuất viện, vừa hoàn tất các thủ tục đã nôn nóng rời đi rồi.
Tô Nhuyễn không ngờ Lý Nhược Lan lại sốt sắng đến vậy, cô cũng lập tức vội vàng chạy về khách sạn, quả nhiên vừa rẽ qua góc phố đã trông thấy một người phụ nữ có dáng dấp giống hệt cô đang đứng trước cửa khách sạn.
Nhìn qua đối phương có vẻ chưa đầy bốn mươi tuổi, tóc uốn lọn đang thịnh hành thời ấy, trên người mặc bộ cánh sơ mi quần tây thanh lịch, dễ nhận ra bà ấy đã trang điểm kỹ lưỡng, toát lên phong thái của các minh tinh Hồng Kông những năm 90.
Ngôn Thiếu Thời có lần đã kể, thật ra Lý Nhược Lan rất chuộng ăn diện, nhưng mà đời trước ngoài vài lần đầu gặp mặt Lý Nhược Lan còn sửa soạn trang điểm ra, sau này bởi vì bệnh tình của cô, Lý Nhược Lan đã rã rời cả thể xác lẫn tinh thần, nhan sắc cũng nhanh chóng tàn phai, chẳng còn lòng dạ nào mà tô vẽ…
Có lẽ đã cảm nhận được ánh mắt dõi theo của Tô Nhuyễn, Lý Nhược Lan nhanh chóng quay đầu lại, khi hai ánh mắt chạm nhau, rõ ràng bà ấy có chút bối rối.
Lý Nhược Lan chợt căng thẳng, nắm chặt vạt áo, rụt rè cất tiếng hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn?”
Giây phút này, mọi cảm xúc mừng rỡ, ân hận, lo lắng… đều thoái lui như thủy triều, trong lòng Tô Nhuyễn chỉ còn trào dâng một ý nghĩ duy nhất, chính là ôm xiết người phụ nữ trước mắt, người đã từng vì cô mà hao tâm khổ tứ cả một đời, và cũng là người cô từng hổ thẹn mãi không thôi.
Cô không nói một lời, sải bước đến thật nhanh, dùng hết sức lực ôm ghì lấy bà ấy: “Mẹ……”
Lý Nhược Lan cũng như theo bản năng ôm chặt lấy cô, nghe thấy tiếng " mẹ" thân thương, bà vừa mừng rỡ khôn nguôi lại vừa ngập ngừng lúng túng: “Nhuyễn Nhuyễn.”
“Mẹ, con xin lỗi.” Tô Nhuyễn vùi mặt vào hõm vai Lý Nhược Lan, cảm thấy lòng mình thật ấm áp và bình yên lạ thường.
Lý Nhược Lan nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy của con gái. Đây là điều bà vẫn luôn canh cánh, muốn làm trong suốt mười mấy năm qua. Nghe con nói vậy, khóe mắt bà không khỏi đỏ hoe: “Con bé ngốc này, con nói linh tinh gì thế, con có lỗi gì đâu mà phải xin lỗi mẹ.”
…
Trong tiệm cơm, Lý Nhược Lan hưng phấn đến mức muốn gọi tất cả các món trong quán một lượt. Tô Nhuyễn đành phải ngăn lại: “Mẹ ơi, đủ rồi ạ, ăn không hết thì phí phạm biết bao.”
Nghe con gái nói vậy, Lý Nhược Lan mới chịu dừng tay. Trong lúc chờ món ăn được dọn ra, bà nhìn bộ váy và đôi giày da Tô Nhuyễn đang mặc, cố gắng tìm chuyện để nói: “Những đồ mẹ gửi con đều nhận được cả chứ? Có vừa ý con không?”
Tô Nhuyễn vẫn nhớ rõ mục đích cô đến tìm mẹ, cô đáp: “Con chỉ nhận được mỗi bộ váy này thôi. Còn đôi giày da và số tiền mẹ gửi, là do con đến bưu điện, tình cờ nhận được.”
Lý Nhược Lan sửng sốt. Tô Nhuyễn hỏi: “Mẹ từng gửi cho con tổng cộng bao nhiêu tiền? Có giữ lại biên lai không? Có nhớ số đồ đạc từng gửi không?”
Lý Nhược Lan ngay lập tức hiểu ra vấn đề, khuôn mặt bà chợt hiện lên vẻ giận dữ, nhưng rồi lại nhanh chóng nở nụ cười gượng gạo: “Mẹ gửi cũng không nhiều lắm, chắc là cha con… giữ giúp con rồi.”
Hiển nhiên Tô Nhuyễn biết mẹ đang lo lắng điều gì, cô thở dài nói: “Mẹ ơi, con không còn là trẻ con nữa. Mẹ không cần tô hồng vẽ vời cho ông ta đâu, con biết Tô Văn Sơn là hạng người gì, cũng sẽ không vì ông ta mà đau lòng.”
Lý Nhược Lan quan sát kỹ biểu cảm trên gương mặt con gái, phát hiện ra cô thật sự không hề có chút bi thương nào, bà càng thêm xót xa. Một đứa trẻ nương tựa vào cha mình mười mấy năm, giờ đột nhiên không còn tình cảm gì, chắc chắn đã phải chịu đựng ấm ức đến mức trái tim hoàn toàn nguội lạnh.
Bà suy đi tính lại, Tô Nhuyễn chạy đến tìm bà đúng vào lúc này, ắt hẳn là vì chuyện trăm năm.
Lý Nhược Lan nắm chặt lấy bàn tay Tô Nhuyễn, nhẹ nhàng trấn an: “Không sao đâu con, có mẹ ở đây, tuyệt đối sẽ không để con phải về làm dâu nhà họ Lộc.”
Tô Nhuyễn biết mẹ đã hiểu lầm ý của mình, cũng biết bà vẫn luôn lo lắng về chuyện này, liền nói: “Mẹ ơi, con muốn gả về nhà họ Lộc, chứ không phải bị ép buộc đâu.”
Lý Nhược Lan buông đũa xuống, nghiêm túc nhìn Tô Nhuyễn: “Vì sao?”
Tô Nhuyễn đáp: “Chắc mẹ cũng hiểu tính nết của cha con ra sao. Giờ thì, chính nhà họ Lộc đã khiến ông ấy nhìn ra được giá trị của con gái mình.”
Lý Nhược Lan tất nhiên biết rất rõ, cho nên mới tức giận: “Cả thằng Hoắc Hướng Dương kia cũng thế, đúng là nhìn nhầm mặt người rồi.”
Tô Nhuyễn đã ngờ vực từ lâu, liền hỏi: “Chẳng lẽ Hoắc Hướng Dương là do mẹ tìm đến ư?”