Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 57: Mẹ con tâm sự (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lý Nhược Lan dừng lại một chút, xác định Tô Nhuyễn không có vẻ gì là bài xích, khó chịu, mới từ tốn nói: “Ừm, trước đó mẹ nghe nói cha con định gả con đến nhà họ Lộc, mẹ có chút lo lắng, nên đã nhờ bạn bè nghe ngóng giúp. Thấy thằng nhóc kia trông cũng được, lại có chí tiến thủ, điều quan trọng hơn cả là nó đang làm ăn buôn bán ở tận miền Nam. Sau khi cưới, hai đứa có thể cùng nhau đi thẳng xuống miền Nam mà tìm việc làm, cách xa nhà họ Tô. Lúc đó, cánh tay của Tô Văn Sơn sẽ chẳng thể với tới được nữa, vợ chồng hai đứa sẽ được sống yên ổn.”

Phải nói rằng, Lý Nhược Lan đã thật lòng tính toán chu toàn mọi đường cho con gái. Đời trước, ban đầu cô đúng là định bỏ nhà ra ngoài làm thuê thật, nhưng sau khi Hoắc Hướng Dương xuất hiện, cô đã thay đổi chủ ý. Nguyên nhân quan trọng nhất chính là, kết hôn xong, đối phương có thể đưa cô rời xa cái nhà họ Tô đáng sợ ấy.

“Ai ngờ thằng nhóc đó lại là loại người không đáng mặt đàn ông như vậy, may mà con không chọn nhầm.”

“Cho nên con mới thấy Lộc Minh Sâm cũng không tệ.” Tô Nhuyễn nói: “Kết hôn với anh ấy chính là quân hôn, hơn nữa hình như anh ấy còn rất chướng mắt nhà họ Lộc, như vậy người nhà họ Lộc muốn thông qua Tô Văn Sơn quản lý con cũng không dễ dàng.”

“ Nhưng cậu ta lại bị liệt…” Nhắc tới điều này, Lý Nhược Lan thở dài thườn thượt.

“Chuyện tê liệt là do nhà họ Lộc cố tình lan truyền ra ngoài, không phải sự thật.” Tô Nhuyễn nói: “Con tận mắt nhìn thấy anh ấy khống chế được đám ăn trộm đó, sau khi làm vật lý trị liệu xong sẽ khỏi lại thôi.” Không chỉ khỏi lại, còn không ảnh hưởng tới việc anh tham gia mười hạng toàn năng.

Còn về việc có bị thương ở chỗ nào đó hay không, chuyện này không ai kiểm chứng được, bởi vì đời trước anh không kết hôn. Có điều cô cũng không quan tâm.

Lý Nhược Lan trừng mắt: “Có ý gì? Nhà họ Lộc còn cố tình nói quá lên về thương thế của cậu ta sao?”

Tô Nhuyễn kể cho bà nghe chuyện hôm nay xảy ra trong phòng bệnh, cũng nói ra suy đoán của mình: “Nhà họ Lộc sốt ruột đôn đốc việc hôn sự cho anh ấy như vậy, khả năng là vì số tài sản ông ngoại anh ấy để lại.”

Lý Nhược Lan ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy cũng có lý.

Nhà họ Lộc muốn chiếm lấy tài sản ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại cho anh, nhưng quanh năm suốt tháng anh đều ở trong quân đội, căn bản không có cách nào ra tay, cho nên họ rất chú trọng tới việc chọn vợ cho anh.

Tốt nhất là người không có kiến thức gì, còn không có quan hệ tốt với nhà mẹ đẻ, dễ bề thao túng.

Mà người bằng lòng gả con gái cho kẻ tàn tật, có thể thấy quan hệ với nhà mẹ đẻ chẳng ra gì.

Lý Nhược Lan không nhịn được, thở dài: “Nói ra thì, thằng bé cũng là người đáng thương, bảy tuổi đột nhiên mất đi cả cha lẫn mẹ, ông nội và các chú bác thằng bé thì…”

Lý Nhược Lan từng sống ở Tô Gia Câu vài năm, còn là bạn thân với Lâm Vi Vi mẹ ruột của Lộc Minh Sâm, cũng hiểu rõ cái "đức hạnh" của đám người nhà họ Lộc: “Đừng thấy sau khi Lộc Trọng Quốc hy sinh, ông cụ Lộc đau đớn như muốn đi theo con trai mà lầm tưởng, thực tế trong nhà người ông ta không ưa nhất chính là thằng con trai thứ Hai ấy.”

“Trước khi cha của Lộc Minh Sâm hy sinh, thiếu chút nữa cả nhà kia đã đuổi mẹ con Lộc Minh Sâm ra ngoài sống riêng rồi.”

Lý Nhược Lan khinh bỉ: “Kết quả cha thằng bé vừa hy sinh, cả nhà đó đã lập tức thay đổi sắc mặt.”

“Khi bọn họ vừa tới thành phố, ông cụ Lộc kia đã dẫn Lộc Minh Sâm đi gặp hết các gia đình cha mẹ thằng bé quen biết, đến nhà nào cũng khóc lóc kể lể chuyện thảm thương…”

Tô Nhuyễn không nhịn được nhíu mày, không cần nghĩ cũng biết dưới tình huống bản thân không có bất kỳ giá trị nào, việc làm ra vẻ thảm hại kiểu này chính là hành vi vứt bỏ tôn nghiêm để đạt được mục đích, quan trọng nhất là ông ta không chỉ vứt đi tôn nghiêm của mình, còn chà đạp lên cả tôn nghiêm của Lộc Minh Sâm.

Hơn nữa cách làm ấy không khác nào mổ gà lấy trứng, người ta sẽ chỉ giúp đỡ một lần sau đó chắc chắn sẽ xa lánh, tương đương với tiêu phí hết tất cả những thứ quý giá nhất cha mẹ Lộc Minh Sâm để lại cho anh ấy.

“ Nhưng mà thằng bé kia thật ra rất thông minh, trực tiếp tham gia quân ngũ, như vậy người nhà họ Lộc cũng không có cách nào chèn ép được cậu ta.”

Còn không phải sao, chỉ nói riêng hôn sự của anh kiếp trước thôi, đời trước vì buộc anh kết hôn bà cụ Lộc làm ầm ĩ náo động khắp nơi, nhưng cuối cùng vẫn không thể đạt được mục đích.

Nói như vậy, tình cảnh của hai người đúng là cùng chung cảnh ngộ.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 57: Mẹ con tâm sự (1)