“Lấy chồng quân nhân cũng chẳng hề dễ dàng đâu.” Lý Nhược Lan vẫn muốn khuyên nhủ con gái: “Sau khi kết hôn nếu không thể theo chồng về đơn vị, cả năm không gặp được nhau mấy lần đâu.”
Nhưng đây lại chính là điểm Tô Nhuyễn thích nhất. Cô bằng lòng nên duyên cùng Lộc Minh Sâm, vì muốn tạo cho anh thêm một mối ràng buộc, nhưng cũng không dám chắc hai người sớm tối kề cận sẽ không nảy sinh va chạm. Ngược lại, ở xa nhau lại càng vững bền hơn nhiều.
Có điều, người bình thường hiển nhiên không nghĩ như vậy. Lý Nhược Lan thử hỏi: “Nếu con bằng lòng tới thành phố, mẹ sẽ giới thiệu cho con vài đối tượng, mẹ có nhiều học trò xuất sắc, đều là cán bộ trẻ cả đấy.”
Tô Nhuyễn thấy cảnh ấy mà ngẩn người, chỉ biết cười trừ. May mà cô có sẵn lý do để thuyết phục Lý Nhược Lan: “Mẹ, con muốn đi học lại.”
Lý Nhược Lan mừng rỡ ra mặt: “Thật ư con?”
“Vâng ạ.” Tô Nhuyễn đáp: “Chỉ cần lấy Lộc Minh Sâm, con mới có thể tiếp tục đi học. Dù sao anh ấy cũng không thường xuyên ở nhà, con muốn học đến bao giờ cũng được.”
“Nếu gả cho người khác, con sợ sẽ bị ép phải mau chóng sinh con, phải hầu hạ mẹ chồng…”
Nếu nói như vậy, thì hôn sự này quả thực không tồi chút nào, có điều…
“Cái đứa nhỏ này, sao con lại coi chuyện kết hôn như một gánh nặng phải hoàn thành thế?” Lý Nhược Lan nói, giọng có chút phiền muộn.
Con gái ở độ tuổi này, có ai mà không mơ mộng về tình yêu đôi lứa, không nghĩ tới chồng tương lai sẽ đẹp trai thế nào, đối xử tốt với mình ra sao … Vân vân.
Thế nhưng qua miệng Tô Nhuyễn lại thấy được, cô chỉ cân nhắc tới thiệt hơn.
Tô Nhuyễn không thể nói bản thân đã từng trải qua một kiếp, hơn nữa còn lãng phí hết tất cả tinh lực của cô. Đời này, cô đã không còn mảy may tơ tưởng gì đến chuyện hôn nhân nữa rồi.
Cô ngược lại càng thích sống thảnh thơi một mình hơn.
Nhưng ở thời đại này rất khó có thể làm như vậy. Hiện giờ hôn nhân quả thực là một nhiệm vụ, đặc biệt là ở nơi còn nhiều hủ tục như huyện Lâm Tương này, nói con gái quá hai mươi chưa chịu xuất giá thì chẳng khác nào mang tội tày đình cũng không phải là lời nói phóng đại. Không chỉ bản thân bị người đời công kích ác ý, cha mẹ cũng sẽ bị người khác chỉ trỏ sau lưng.
Đừng xem thường sức ép của miệng đời kiểu này. Cho dù ở đời sau tình làng nghĩa xóm đã dần phai nhạt rất nhiều, mỗi lần về quê nghỉ dài hạn những chàng trai cô gái đã quá lứa lỡ thì đều lo sốt vó, huống chi là trong cái thuở mà tình làng nghĩa xóm vẫn còn đậm đà như ruột thịt trong nhà này.
Không kết hôn, cả công việc lẫn cuộc sống đều sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Ở Tô Gia Câu có một người đàn ông sắp bốn mươi tuổi từng có một đời vợ, bây giờ cưới một cô gái gần ba mươi được ăn học tử tế, vậy mà còn hắt hủi, chẳng hề nể nang gì cái sự học của cô, chỉ coi những người phụ nữ sắp ba mươi chưa chịu đi lấy chồng là thứ hàng ế, đồ bỏ đi. Ngoài miệng anh ta suốt ngày treo câu nói: “ Tôi cưới cô ta vì tình thương, cô ta còn dám ghét bỏ tôi sao?”
Đáng sợ nhất chính là, rất nhiều người đều cảm thấy anh ta nói đúng.
Cha mẹ cô gái kia có thể giữ con gái tới ba mươi tuổi chứng tỏ bọn họ hết mực thương yêu con gái, nhưng mà cuối cùng vẫn không sao chống chọi nổi sức ép từ miệng đời như cũ.
Nếu Tô Nhuyễn không chịu lấy chồng, người đầu tiên không tha cho cô chính là bà cụ Tô, hơn nữa chắc chắn sẽ tạo nên một trận sóng gió với Tô Văn Sơn trọng sĩ diện và Đỗ Hiểu Hồng luôn ước gì cô sớm gặp chuyện chẳng lành kia.
Nếu như không có Lộc Minh Sâm, Tô Nhuyễn sẽ phải chiến đấu một phen. Nhưng bây giờ không phải đã có Lộc Minh Sâm rồi sao? Chuyện hai bên cùng có lợi như vậy, việc gì cô phải tự tìm phiền toái.
Có tinh lực này, cô dùng để trau dồi bản thân, tiếp tục khiến đám người kia phải ngước nhìn cô một lần nữa, không phải tốt hơn sao?
Lý Nhược Lan không biết Tô Nhuyễn đã từng trải qua những gì, chỉ cảm thấy con gái thấu lẽ đời quá sớm. Tuy rằng là chuyện tốt, nhưng cũng dễ có hại, dễ dàng mất đi niềm hăng say và xúc cảm với những điều xảy đến với mình, khiến cuộc sống hóa ra tẻ nhạt, vô vị.
Cô còn nhỏ như vậy, không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện đời nghiệt ngã, bao nhiêu thăng trầm mới có thể suy nghĩ chín chắn được như bây giờ. Lý Nhược Lan xót xa trong lòng, lặng lẽ ghi nhớ mối hận này với Tô Văn Sơn, sau đó không nhắc tới chuyện đó nữa. Bà định tự mình đến gặp Lộc Minh Sâm một chuyến rồi mới tính tiếp.
“Con định học lại ở trường nào?” Lý Nhược Lan cẩn thận dò hỏi: “Hay là con đến học ở trường mẹ đang dạy thì sao? Lớp ôn thi đại học của trường Tam Trung chúng ta tiếng tăm lẫy lừng lắm đó.”
Tô Nhuyễn gật đầu, cho dù không gặp được Lý Nhược Lan, cô cũng đã định lên thành phố học lại. Chuyện kết hôn với Lộc Minh Sâm còn chưa chắc chắn có thể thành công, mà dù có thành công cũng phải mất một khoảng thời gian nữa. Cô không muốn tiếp tục sống những tháng ngày vô vị ở nhà họ Tô. Hơn nữa, tuy rằng không có bằng chứng rõ ràng, nhưng cô luôn cảm thấy lần thi đại học trước mình bị tiêu chảy không phải là một sự cố ngoài ý muốn. Khi chưa đạt được điều mình muốn, cô không có ý định đặt mình vào vòng nguy hiểm.
Nếu như không có sẵn địa chỉ của Lý Nhược Lan, ngày đầu tiên lên thành phố cô đã phải tự mình đi hỏi thăm trường học rồi. Nhưng giờ có Lý Nhược Lan ở đây, cô không muốn phải tự mình bôn ba, vả lại Lý Nhược Lan cũng cần cô dựa dẫm một chút để gắn kết tình cảm.
Đời trước Lý Nhược Lan từng dạy, con người có qua có lại thì tình cảm sẽ dần dần sâu sắc. Tìm sự giúp đỡ từ người thân thật ra là một chuyện tốt. Lần này con tìm người ta giúp đỡ, lần sau đương nhiên người ta cũng có thể tới nhờ cậy con, quan hệ sẽ càng ngày càng thân thiết. Một người đàng hoàng sẽ không sợ nợ nhân tình của người khác, từ chối sự giúp đỡ thật ra chính là giữ kẽ, như vậy ngược lại càng dễ đẩy người ta ra xa.