Tô Thanh Thanh cười khẩy một tiếng: “Cho dù con không đi gặp Hoắc Hướng Dương, Tô Nhuyễn sẽ buông tha cho con chắc? Mẹ thử nghĩ xem sao hôm nay con bé lại mò đến bệnh viện?”
Liêu Hồng Mai cũng sầm mặt lại: “Giờ thì mẹ đây coi như đã nhìn thấu rồi, nó đúng là đồ xảo trá, bản thân sống không ra hồn nên không muốn thấy ai sống yên ổn. Chúng ta đã bảo là không làm phiền đến nó, vậy mà nó vẫn giở trò xấu xa, y hệt mẹ nó vậy.”
Nhớ đến số gia sản mà Lộc Minh Sâm từng nhắc tới, bà ta lại thấy tiếc đứt ruột: “Con nói xem, cái số gia sản mà Lộc Minh Sâm kể ra ấy, liệu có thật không?”
“Con e là hắn cố ý ba hoa để lừa nhà họ Lộc cung phụng hắn, sau đó kiếm thêm một cô vợ về nhà hầu hạ thôi.”
Nghe con gái nói thế, Liêu Hồng Mai lập tức cảm thấy thông suốt: “ Đúng là như vậy rồi!”
Cái chiêu trò này, có từ lâu lắm rồi!
Ngày thường, những ông bà già cả bị con cháu hắt hủi, không muốn phụng dưỡng, chăm sóc, đều hay cố ý nói rằng mình từng chôn giấu tiền bạc, vàng bạc, hoặc món đồ quý báu nào đó ở đâu đó. Mục đích là để con cháu tin rằng mình có của cải thật, sau đó thi nhau hiếu thảo, hầu hạ cho mình sung sướng thoải mái hòng tranh giành di sản. Đợi đến khi nhắm mắt xuôi tay rồi, chúng nó mới vỡ lẽ chẳng có gia tài gì sất, nhưng lại có thể vớt vát được chút nước mắt đau lòng thật sự của đám con cháu… Cứ thế mà đường về suối vàng cũng được thảnh thơi nhẹ nhõm.
Liêu Hồng Mai càng ngẫm nghĩ càng thấy đúng là như thế: “Cũng phải, hắn đã liệt nằm một chỗ rồi, nếu còn không có chút của cải nào, thì liệu ai còn chịu khó quan tâm đến hắn cho được lâu?”
Người thân nằm bệnh lâu ngày con cháu ruột còn chẳng thiết tha, huống hồ đây chỉ là một người cháu rể hụt như hắn?
Dù Tô Thanh Thanh rất muốn gật đầu đồng tình, nhưng cô ta biết số của cải kia là có thật, dù cho kiếp trước cô ta chưa từng tận mắt trông thấy bao giờ.
Lúc ở bệnh viện, cô ta từng nhen nhóm ý định thử giành lấy một lần, nhưng bây giờ đã bình tâm lại, cô ta biết mình và Lộc Minh Sâm hoàn toàn không còn duyên phận.
Chẳng cần nghĩ cũng biết, chuyện cô ta đã giở trò thì bất cứ gã đàn ông nào cũng khó mà nuốt trôi, huống hồ Lộc Minh Sâm còn là một kẻ ngang ngược, kiếp trước vì một mực coi trọng cô ta mà đã khiến nhà họ Lộc phải lao đao đến nông nỗi ấy rồi …
Nghĩ tới đây, Tô Thanh Thanh không khỏi rùng mình một cái.
Còn Liêu Hồng Mai đã đinh ninh Lộc Minh Sâm nói điêu, trong lòng cũng thoải mái hơn, còn không nén được bĩu môi chế nhạo: "Cái thằng Lộc Minh Sâm kia đúng là, tưởng mình là ông trời con chắc!"
"Lại còn dám bảo chúng ta tới khu tập thể nhà bọn họ để hủy hôn nữa chứ? Mẹ đây cứ nhất quyết không đi đấy, xem cậu ta có thể làm được gì?"
Tô Thanh Thanh lại không dám lạc quan như Liêu Hồng Mai.
Thấy con gái mặt ủ mày chau, Liêu Hồng Mai vươn tay ôm lấy cô ta, dỗ dành: "Con đó, đúng là còn trẻ người non dạ. Đừng sợ, con đâu phải Tô Nhuyễn, mẹ sẽ không bao giờ để bọn họ chà đạp con đâu mà..."
"Dù sao bây giờ chúng ta đã giải trừ hôn ước rồi, chẳng lẽ khi thẩm tra lý lịch bọn họ còn tới tìm con sao? Con cứ yên tâm ở bên Hoắc Hướng Dương đi."
Thật ra Tô Thanh Thanh cũng nghĩ vậy, nhưng cô ta không dám đánh cược. Có điều bảo cô ta làm theo yêu cầu của Lộc Minh Sâm, đánh c.h.ế.t cô ta cũng không muốn.
Bởi vì nếu để chuyện này truyền tới tai nhà họ Hoắc, tương lai cô ta ở bên Hoắc Hướng Dương sẽ thêm phần trở ngại.
Tô Thanh Thanh lại nghĩ tới Lâm Mỹ Hương, là mẹ chồng cô ta kiếp trước, nên cô ta rất hiểu đối phương: "Mẹ, cái bà Lâm Mỹ Hương kia..."
Sống cùng nhau trong một thôn mười mấy năm, đương nhiên Liêu Hồng Mai cũng hiểu người đàn bà đó, bà ta lập tức nói: "Đừng lo lắng, bà ta có miệng, mẹ cũng có miệng mà. Chuyện này là do nhà họ Lộc bọn họ không phúc hậu trước, trong thôn ai mà chẳng biết Lâm Mỹ Hương thích bịa đặt lung tung."
"Mai mẹ sẽ đi nói chuyện trước với mấy bà Lý Quế Hoa."
Tô Thanh Thanh nhíu chặt mày. Chó cắn chó kiểu này, không phải là biện pháp hay.
Nhưng đúng là cũng chẳng còn cách nào khác, lúc này cô ta không khỏi hối hận, giá như bản thân nhẫn nại thêm chút nữa thì tốt rồi, không đến mức bị nắm được nhược điểm ngay tại trận...
"Nếu như Lộc Minh Sâm thật sự không phải Tô Nhuyễn không cưới thì tốt biết mấy." Đột nhiên Liêu Hồng Mai thốt lên một câu: "Với cái tính tình ngang ngược của Tô Nhuyễn, chắc chắn nhà họ Lộc sẽ hận cô ta ra mặt. Không phải người xưa từng nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn sao? Nhà họ Lộc không áp chế được Tô Nhuyễn, đến lúc đó nói không chừng còn phải nhờ chúng ta..."
Trong đầu Tô Thanh Thanh nhanh chóng nảy ra một ý tưởng.