Khi hai mẹ con nhà họ Tô đang miên man suy nghĩ, đột nhiên một tiếng huýt sáo ngả ngớn truyền tới. Liêu Hồng Mai thầm mắng: "Cái thằng du côn lưu manh này!" Vừa nói vừa kéo Tô Thanh Thanh đi nhanh hơn.
Đối phương không thuận theo còn buông lời trêu đùa: "Cô em, xinh quá nhỉ, anh em mình làm quen chút chứ?"
Liêu Hồng Mai bước đi càng nhanh hơn, xác định đối phương không quấn lấy mình nữa, mới oán hận mắng: "Cái thằng Võ Thắng Lợi này, đúng là vô pháp vô thiên!"
Trong đầu Tô Thanh Thanh lập tức nảy ra một kế hoạch táo bạo. Không phải Lộc Minh Sâm chỉ muốn cưới Tô Nhuyễn sao, nhưng nếu đổi ngược lại là Tô Nhuyễn muốn cưới Lộc Minh Sâm thì sao?
Đến lúc đó chắc chắn Lộc Minh Sâm sẽ từ chối, còn Tô Nhuyễn lại kiên quyết đòi gả. Hai người tự bôi tro trát trấu vào mặt lẫn nhau, hơn nữa nhà họ Lộc và Tô Văn Sơn cũng làm ầm ỹ, chút chuyện nhỏ của cô ta sẽ không đáng để nhắc tới nữa.
Đây đúng là cái thói đời, có chuyện xấu thì vội vàng kiếm chuyện động trời hơn của kẻ khác mà lấp liếm. Lại còn có thể chặt đứt mấy ý nghĩ vẩn vơ của Hoắc Hướng Dương và mợ Hoắc.
Nhớ tới hôm nay trên xe khách mợ Hoắc luôn miệng khen Tô Nhuyễn không ngớt, Tô Thanh Thanh cười mỉa mai. Để xem đến lúc đó mợ Hoắc còn cảm thấy Tô Nhuyễn tốt đẹp nữa hay không!
Khi hai mẹ con về tới Tô Gia Câu đã là chín giờ tối, bình thường vào giờ này bà cụ Tô đều đã lên giường đi ngủ từ lâu, nhưng hôm nay ánh đèn điện trong phòng bà cụ vẫn sáng trưng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tô Văn Xuyên vén tấm mành vải ra xem, thấy hai người họ ông ta lập tức nhỏ giọng nhắc nhở: “Cha đã về rồi.”
Liêu Hồng Mai không nhịn được rụt cổ lại, vừa bước vào nhà đã trông thấy Tô Văn Sơn đang ngồi trên ghế tựa đối diện giường đất, sắc mặt u ám.
Hiển nhiên ông ta đã biết chuyện xấu mà hai mẹ con họ gây ra ở thành phố.
Bà cụ Tô cũng không nhịn được mà trừng mắt nhìn hai người họ một cái: “Không phải nói chắc chắn có thể khiến nhà họ Lộc chủ động từ hôn sao? Chủ động đến mức này đấy à?”
Đương nhiên Liêu Hồng Mai không dám nhận lỗi rồi: “Oan uổng quá, vốn dĩ có thể thuận lợi hủy hôn rồi, căn bản thằng Lộc Minh Sâm kia nó chướng mắt Thanh Thanh nhà chúng ta, chúng con qua đó mấy ngày, ngày nào nó cũng trốn tránh, gặp cũng không gặp. Hôm nay có Nhuyễn Nhuyễn đi cùng, nó mới bằng lòng gặp mặt.”
“Kết quả con Nhuyễn Nhuyễn kia ôm hận chúng con, vậy mà dám tố cáo trước, nói xấu Thanh Thanh nhà chúng con yêu thích Hoắc Hướng Dương, cho nên Lộc Minh Sâm mới tức giận đến mức đòi từ hôn.”
Tô Văn Sơn biết đôi mẹ con này luôn giỏi ngụy biện, cũng không muốn cãi nhau với bọn họ, chỉ lạnh lùng nói: “Không phải Lộc Minh Sâm bảo hai người tới khu tập thể nói rõ chuyện từ hôn, sau đó xin lỗi sao? Vì sao hai người còn quay về?”
Liêu Hồng Mai cười gượng gạo nói: “Vốn dĩ chúng em định đi rồi, nhưng không phải vội vàng quay về báo tin cho anh cả hay sao?”
“Nhà họ Lộc gọi điện thoại cho anh cả nói muốn từ hôn với Thanh Thanh, có phải chưa nói chuyện Lộc Minh Sâm để ý Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta hay không?”
Tô Văn Sơn sửng sốt: “Lộc Minh Sâm tự mình để mắt tới Nhuyễn Nhuyễn?”
Liêu Hồng Mai vỗ bàn một cái: “Còn không phải sao? Chắc chắn nhà họ Lộc sợ chúng ta vòi tiền bọn họ. Em nói cho anh nghe, Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta sắp đổi đời rồi!”
Mọi người đều bị hành động bất thình lình này của bà ta dọa sợ, sau đó lại nghe thấy bà ta kích động nói tiếp: “Mọi người có biết Lộc Minh Sâm có bao nhiêu tiền không?”
Bà ta khoa chân múa tay kể lại rành mạch lời Lộc Minh Sâm nói trong phòng bệnh với mọi người, cuối cùng còn nói thêm một câu: “Chính miệng Lộc Minh Sâm nói, không thích Thanh Thanh nhà chúng ta, nhưng nếu đổi lại là Nhuyễn Nhuyễn gả qua, tất cả gia sản đó nó đều cho Nhuyễn Nhuyễn!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Tô Văn Sơn cũng không còn bận tâm đến chuyện Tô Thanh Thanh xin lỗi nữa, nghi ngờ hỏi lại: “Sao có thể như vậy?”
“Ban đầu em cũng không tin.” Đừng thấy trước đó Liêu Hồng Mai khăng khăng cho rằng Lộc Minh Sâm đang lừa dối mà lầm to, lúc này bà ta lại nói chắc như đinh đóng cột: “ Nhưng mà tiền trợ cấp thương binh chỉ cần tính toán một chút là biết, còn về tài sản ông ngoại cậu ta để lại, nhìn thái độ của người nhà họ Lộc chẳng phải đã rõ như ban ngày sao? Nếu không vì sao nhà họ Lộc phải vội vàng cưới vợ cho Lộc Minh Sâm như vậy? Chắc chắn là muốn nhanh chóng nắm giữ số tài sản đó.”
“Nếu không, sao có thể đột nhiên nhớ tới Nhuyễn Nhuyễn, một người vốn chẳng ai thèm ngó ngàng tới?”
Tô Văn Sơn nghĩ được nhiều hơn bọn họ một chút, ông ta từng có qua lại với nhà họ Lộc, ít nhiều cũng nắm được thái độ của bọn họ với Lộc Minh Sâm. Bọn họ đột nhiên ân cần như vậy, vốn dĩ ông ta còn cho rằng đối phương định chiếm lợi từ danh phận người có công… Bây giờ xem ra, có vẻ là định chiếm đoạt toàn bộ gia sản ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại.
Bà cụ Tô cũng vỗ đùi, tấm tắc: “ Đúng là có lý! Năm đó, chẳng phải mẹ Lộc Minh Sâm vốn là tiểu thư nhà tư bản sao? Nghe đâu cha cô ta từng là một ông chủ tư bản sừng sỏ ở thủ đô đấy!”
Đến cả Tô Văn Xuyên cũng kích động đứng dậy, trong bụng thầm tính toán. Tuy rằng không gả được con gái, nhưng cháu gái ruột mà có chỗ dựa vững chắc như thế, chẳng lẽ bọn họ không sơ múi được chút nào sao?
Những người có mặt ở đây đều không mảy may nghi ngờ. Đứng trước một mối lợi lớn đến thế, dẫu cho lý trí có mách bảo tất cả chỉ là hư ảo, thì lòng tham vẫn sẽ tự khắc hợp lý hóa mọi chuyện.
Thật hay giả không quan trọng, cứ thử một phen cũng chẳng thiệt hại gì.
“Có điều, tính nết Nhuyễn Nhuyễn quật cường thì mọi người đều rõ rồi đấy.” Liêu Hồng Mai tiếp lời, giọng đầy vẻ lo lắng giả tạo: “Con bé vẫn còn giận nhà họ Lộc ép gả, thậm chí còn làm mất mặt ông cụ Lộc ngay tại chỗ, tuyên bố dù có cầu xin, con bé cũng chẳng thèm gả.”
Nó còn bảo ông cụ Lộc phí tâm phí sức ép nó kết hôn như thế, nó không muốn phụ lòng.
Nói đến đây, bà ta trưng ra dáng vẻ hận sắt không thành thép: “Ông cụ Lộc đã hạ mình bảo con bé cứ việc ra điều kiện, vậy mà nó vẫn cương quyết không chịu…”
Bà ta tiếp tục xúi giục: “Đây chính là cơ hội trời cho, nhà họ Lộc đang cần nhà họ Tô ta đấy! Nếu Nhuyễn Nhuyễn chịu gật đầu, chẳng phải nhà họ Tô chúng ta có thể tha hồ đưa ra điều kiện sao?”
“Em thấy sau khi anh Cả đã lên chức phó phòng, dứt khoát làm cho tới nơi tới chốn, phấn đấu thăng lên phó huyện trưởng luôn đi, vị trí đó hợp với anh biết bao!”
Tô Văn Sơn nhíu mày, trầm ngâm suy tính.
Tô Thanh Thanh đứng bên cạnh, làm ra vẻ vô tình, cất lời: “Mẹ ơi, mẹ đừng nói nữa. Giờ Lộc Minh Sâm vẫn là quân nhân, anh ấy muốn kết hôn thì phải viết báo cáo, còn phải qua thẩm tra chính trị gắt gao.”