Tô Thanh Thanh đứng bên cạnh, làm ra vẻ vô tình, cất lời: “Mẹ ơi, mẹ đừng nói nữa. Giờ Lộc Minh Sâm vẫn là quân nhân, anh ấy muốn kết hôn thì phải viết báo cáo, còn phải qua thẩm tra chính trị gắt gao.”
“Nếu chị ấy không thật lòng cam tâm tình nguyện, thì căn bản sẽ chẳng thể nào kết hôn được.”
Lời này nói ra khiến tất cả mọi người đều phải nhíu mày, đây quả thực là một vấn đề lớn.
Nếu là trước kia, Tô Văn Sơn còn có chút tự tin sẽ dàn xếp được. Nhưng sau vụ việc lần trước, ông ta đã nhận ra Tô Nhuyễn dường như đã thay đổi hoàn toàn.
Điều này khiến ông ta có chút hối hận vì trước đó đã ra mặt quá lộ liễu, lại thêm việc nhà họ Lộc quá sốt ruột, cộng với Đỗ Hiểu Hồng không ngừng khơi mào bên tai, khiến ông ta đ.â.m ra chủ quan.
Nếu Tô Nhuyễn vẫn ngoan ngoãn nghe lời, sau này ông ta bồi thường cho nó một cách tử tế là xong chuyện. Dù gì, ông ta cũng là cha ruột, nó không nương tựa vào ông ta thì còn biết trông cậy vào ai?
Giờ ngẫm lại, Tô Nhuyễn thay đổi có lẽ cũng là vì Tô Thanh Thanh đã năm lần bảy lượt chèn ép, ức hiếp. Người xưa có câu, ‘tượng đất còn có ba phần tính nóng’, huống chi con người?
Hơn nữa, nếu không phải Tô Thanh Thanh đột ngột phá ngang, chuyện này đã êm xuôi từ lâu rồi, làm gì có lắm phiền toái đến thế.
Tô Văn Sơn liếc nhìn về phía kẻ đầu sỏ gây tội – Tô Thanh Thanh: “ Tôi thấy chuyện xin lỗi vẫn cứ phải làm cho phải phép. Nhà họ Lộc đã hạ lời, huống hồ vốn dĩ hai mẹ con cô đã ức h.i.ế.p Nhuyễn Nhuyễn trước.”
Ông ấy thở dài thườn thượt: “Mấy hôm trước lãnh đạo cấp trên về thị sát, tôi đầu tắt mặt tối chẳng có thời gian đoái hoài tới mấy chuyện lặt vặt. Nhưng đúng là Thanh Thanh lần này đã làm hơi quá đáng thật.”
Khi nói tới câu cuối, Tô Văn Sơn nhìn thẳng vào Tô Thanh Thanh, ánh mắt cảnh cáo không cần nói cũng đủ hiểu.
Trong lòng Tô Thanh Thanh thầm cười khẩy, mỉa mai. Giờ mới ra vẻ làm người cha mẫu mực, sao trước đó ông ta không thể hiện đi?
Hiển nhiên, Tô Văn Sơn cũng biết rõ đôi mẹ con này chẳng phải hạng vừa, ông ta bèn nói thêm: “ Đúng rồi, Hồng Mai, hôm nọ hiệu trưởng trường trung học Khai Vân có nhắc với tôi về cái tiệm tạp hóa trong trường, nói rằng phải cải tổ cho quy củ hơn, cháu trai ông ấy đang muốn thầu lại đó…”
Sắc mặt Liêu Hồng Mai tức thì biến đổi, lời này đích thị là đang ngầm uy h.i.ế.p bà ta.
Sau khi Tô Văn Sơn được điều sang cục giáo dục, việc đầu tiên ông ta làm là sắp xếp cho Tô Văn Xuyên một cửa hàng tạp hóa trong trường trung học trên huyện, tiền lời thu về không nhỏ. Sau đó, bà ta lại thông qua Tô Văn Sơn để em trai mình cũng thuê được một tiệm tạp hóa trong trường cấp hai trên huyện.
Đừng xem thường mấy món văn phòng phẩm, hay đồ ăn vặt lặt vặt ấy, trên thực tế, tiền kiếm được từ chúng chẳng hề ít chút nào.
Nói mới hay, bề ngoài của Tô Văn Sơn trông thì nho nhã, thư sinh, nhưng bản chất lại rất tàn nhẫn.
Tô Thanh Thanh trấn an Liêu Hồng Mai, cô ta chẳng hề sợ Tô Văn Sơn. Đời trước cô ta đã nhìn rõ bản chất rồi, vị bác trai này của cô ta chính là một kẻ ngụy quân tử tham lam, chỉ biết đến lợi lộc. Chỉ cần kiếm chác được chút gì, ông ta có thể cúi mình nịnh bợ, ân cần hệt như con ch.ó vẫy đuôi mừng chủ.
“Bác trai à, với tính tình khó bỏ qua mọi chuyện của chị gái cháu, không phải chúng ta muốn thuyết phục là có thể lay chuyển được đâu.”
Tô Thanh Thanh bình thản nói: “Nếu bác chỉ muốn thuyết phục chị ấy, cuối cùng những điều kiện chị ấy đưa ra có lẽ chỉ xoay quanh lễ hỏi, phòng ở, rồi tự do đi học hay những điều khoản vụn vặt khác, toàn những thứ chỉ có lợi cho chị ấy mà thôi.”
“Cháu thấy nhà họ Tô chúng ta, có lẽ chỉ có bà nội là được thơm lây, chứ chị ấy chắc chắn sẽ không mưu tính chức vị hay tìm cách để bác thăng tiến đâu.”
Liêu Hồng Mai lập tức bổ sung: “ Đúng, đúng đúng, con nhóc ấy điên rồ lắm, hôm nay ở bệnh viện, ông cụ Lộc có nhắc đến anh cả, nhưng anh đoán xem Nhuyễn Nhuyễn đã nói thế nào?”
Tô Văn Sơn khẽ nhíu mày, sau đó nghe Liêu Hồng Mai nói tiếp: “Con bé nói nó chẳng sợ gì, còn nói bàn tay nhà họ Lộc đâu có dài đến mức ấy, chẳng lẽ còn xóa được chức vị của anh sao?”
“Em thấy con nhóc ấy có lẽ còn muốn anh mất chức ấy chứ.” Liêu Hồng Mai nhìn Tô Văn Sơn: “Con bé còn nói, anh có thăng chức hay không, cuộc sống của nó vẫn cứ vậy, chẳng khác gì nhau.”
Tô Thanh Thanh thở dài: “Nếu chị ấy chịu nghe lời bác trai thì tốt rồi, Lộc Minh Sâm đã từng nói không phải là không muốn cưới chị ấy, chắc chắn là rất thích chị ấy, mà ông cụ Lộc đối với Lộc Minh Sâm thì rất mực cưng chiều, muốn gì được nấy…”
Bà cụ Tô tức thì nói: “Đợi con bé về mẹ sẽ nói chuyện phải trái với nó, nó gả tới nhà họ Lộc, nhà mẹ đẻ có chỗ dựa vững chắc thì nó mới được ngẩng cao đầu mà sống, cha nó thăng quan tiến chức còn quan trọng hơn rất nhiều so với những điều kiện vụn vặt kia!”
Tô Thanh Thanh: “Bà nội nói đúng, cho dù không phải vì nhà mẹ đẻ…” Nói tới đây, cô ta nhìn thẳng vào mắt Tô Văn Sơn, lời ít ý nhiều: “Cho dù là vì bản thân mình, chị ấy cũng phải đồng ý.”
Vân Chi
Tô Văn Sơn nhìn Tô Thanh Thanh, thú thật mà nói, ông ta cũng chẳng biết cô cháu gái này của mình được dạy dỗ kiểu gì, không những mặt mày trơ tráo mà còn chẳng biết xấu hổ nữa. Nhưng được cái đầu óc cũng nhanh nhạy, nghĩ ra không ít mưu mẹo hay ho.
Bây giờ đúng là ông ta không nắm chắc có thể thuyết phục được Tô Nhuyễn, chi bằng cứ nghe xem Tô Thanh Thanh có biện pháp nào hay không.
“Được rồi, hai người cũng đã mệt mỏi mấy ngày nay rồi, đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, mọi chuyện đợi Nhuyễn Nhuyễn về rồi tính tiếp.”
Tô Thanh Thanh nói thêm một câu: “Hình như bác gái nhà họ Lộc có chút hiểu lầm về cháu, mong bác trai nói giúp cháu một tiếng.”
Tô Văn Sơn không nói gì, lẳng lặng đứng dậy cáo từ.
Liêu Hồng Mai và Tô Thanh Thanh liếc nhau, nở nụ cười đầy ẩn ý. Bà cụ Tô thì nghĩ tới chuyện con trai có thể thăng quan tiến chức, cũng vui mừng ra mặt không khép nổi miệng.