Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 64: Người không biết điều

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Ở Tô Gia Câu, mỗi người một nỗi niềm, nhưng Tô Nhuyễn ở bên này lại cảm giác mình vừa trải qua một giấc ngủ ngon lành chưa từng có. Mở mắt ra, nhìn thấy tấm màn màu hồng nhạt, cô còn ngỡ ngàng một lát, rồi mới nhận ra mình đang ở nhà họ Ngôn.

Từ khi trọng sinh đến giờ, chưa bao giờ cô ngủ sâu giấc như vậy.

Tiếng động nhẹ nhàng từ bên ngoài vọng vào. Tô Nhuyễn còn mơ hồ nghe thấy giọng Ngôn Thiếu Thời nhỏ nhẹ hỏi: “Chị con đã dậy chưa?” Giọng nói của cậu bé chứa đầy sự tò mò và niềm háo hức.

Tô Nhuyễn không nén được mà khẽ mỉm cười.

Bữa sáng ở nhà họ Ngôn vô cùng náo nhiệt. Từ sáng sớm, Ngôn Thành Nho đã ra ngoài mua nào bánh quẩy, nào bánh bao, và nhiều thức quà sáng khác nữa, khiến Ngôn Thiếu Thời mừng ra mặt: “Chị, chị về đây ở luôn đi! Bà nội và cha em đều thích con gái, cứ luôn chê bai em thôi.”

Ngôn Thành Nho cũng cười phụ họa: “ Đúng vậy, nhà họ Ngôn chúng ta chỉ thiếu một cô con gái nữa thôi.”

Ngôn Thiếu Dục lặng lẽ đẩy món ăn Tô Nhuyễn thích tới trước mặt cô.

Lý Nhược Lan nhìn khung cảnh đầm ấm ấy, gương mặt tràn đầy ý cười.

Sau đó, người một nhà ai nên đi làm thì đi làm, ai nên đi học thì đi học.

Tô Nhuyễn xách theo vài hộp thực phẩm dinh dưỡng, cùng Lý Nhược Lan đi tới bệnh viện thăm Lộc Minh Sâm.

Khi bước lên lầu hai, Tô Nhuyễn nhìn thấy Bùi Trí Minh đang đứng tựa người vào tường, vẻ mặt buồn thiu. Vừa thấy cô, anh ta liền vui mừng vẫy tay: “Chị dâu!”

Thoáng chốc, Tô Nhuyễn vẫn chưa thể liên tưởng được người thanh niên hoạt bát trước mặt với hình ảnh thiếu tướng Bùi trầm mặc, ít lời của đời trước. Cô chậm mất nửa nhịp, sau đó mới cười nói: “Cậu gọi như vậy, anh cả nhà cậu không xử lý cậu à?”

“Dù sao có gọi hay không, anh ấy cũng sẽ xử lý em thôi.” Bùi Trí Minh làm ra vẻ bất cần đời: “Nhân lúc anh ấy chưa làm gì được, phải tranh thủ gọi cho đã miệng trước đã chứ.”

Tô Nhuyễn bật cười. Xem ra rất hiếm khi có cơ hội trêu đùa Lộc Minh Sâm, cho nên người này không màng đến hậu quả cũng phải khiêu khích một chút.

Bùi Trí Minh dẫn cô tới phòng vật lý trị liệu trên lầu ba. Những phòng tập chuyên biệt thế này hiện giờ trong nước còn rất ít, nghe nói bệnh viện Đông Lâm này cũng chỉ mới được dựng lên.

Lộc Minh Sâm đang trị liệu bên trong. Anh mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, đôi chân đeo mấy khung nẹp hỗ trợ, cố gắng tập luyện từng bước đi.

Vẻ mặt anh rất thờ ơ, nếu không phải cả người ướt sũng mồ hôi như vừa vớt ra từ trong nước, người khác còn tưởng rằng vật lý trị liệu dễ dàng lắm.

Lúc này, mắt anh hơi rũ xuống, thật ra có vài phần vẻ trầm tư hệt như trong những bức ảnh của đời trước.

Sau khi tập đi một vòng, Bùi Trí Minh vội vàng bước tới giúp bác sĩ đỡ Lộc Minh Sâm lên giường bệnh. Lúc này Lộc Minh Sâm mới mở miệng nói chuyện, có lẽ là vì anh nhịn đau quá lâu, nên giọng nói hơi khàn: “Qua phòng bên cạnh chờ anh một lát.”

Tô Nhuyễn còn chưa kịp nói câu nào, bác sĩ Tống đang mát xa cho anh đã cười nói: “Cháu chính là người yêu của Tiểu Lộc à? Đừng qua phòng bên cạnh, cứ đứng ở đây xem đi.”

“Sau này cháu còn phải thường xuyên mát xa cho cậu ta nữa đấy. Thằng bé này liều mạng lắm, có đôi khi còn tập luyện quá cường độ, khiến cơ bắp dễ bị thương.”

Lộc Minh Sâm nhíu mày, giống như định phản bác, nhưng lại sợ làm mất thể diện của Tô Nhuyễn, đành phải liếc mắt lườm kẻ lắm mồm Bùi Trí Minh kia một cái.

Tô Nhuyễn không ngờ bác sĩ Tống còn biết cả cô, cô ngờ rằng chính cái tên Bùi Trí Minh chuyên gây rối này đã loan tin khắp nơi. Bởi vậy, Tô Nhuyễn cũng liếc mắt lườm Bùi Trí Minh một cái: “Đồng chí Bùi, cậu làm vậy không hay cho lắm đâu. Anh Minh Sâm vẫn chưa đồng ý với tôi, cậu làm vậy chẳng phải là dùng đạo lý để ép anh ấy sao?”

Lộc Minh Sâm vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đã nghe cô nói tiếp: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, anh Minh Sâm ưu tú như vậy, tôi cứ mặt dày mày dạn bám riết thế này có phải là không biết điều không nhỉ?”

Lộc Minh Sâm:… Ép duyên còn tốt hơn.

Quả nhiên, bác sĩ Tống nghe xong liền trợn trừng mắt: “Rốt cuộc ai mới là người không biết điều hả?”

“Cậu đã như vậy rồi, người ta không chê cậu là may lắm rồi.” Bác sĩ Tống dùng giọng điệu vừa giận vừa thương, nói với Lộc Minh Sâm: “Cậu có biết hoạn nạn mới thấy chân tình không? Cậu bỏ lỡ một cô gái tốt như vậy thì sau này có tìm cũng không ra nữa đâu.”

Sau đó, ông ấy lại nói với Tô Nhuyễn: “Tiểu Tô cứ yên tâm, nếu cậu ta không thích cháu, đã chẳng bảo cháu tới đây chờ đâu.”

“Trước đây cái người mà nhà cậu ta định gán ghép cho, cậu ta căn bản không thèm gặp, vì để trốn tránh đối phương, ngay cả ông bà nội cũng tìm không thấy cậu ta nữa là.”

Tô Nhuyễn nhìn Lộc Minh Sâm cười khúc khích: “Vậy là em vẫn còn hy vọng lớn lắm phải không ạ?”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 64: Người không biết điều