Thực tế cô cũng không tự mình đa tình như vậy. Sở dĩ Lộc Minh Sâm không trốn tránh cô, thứ nhất là vì dù sao hai người cũng là thanh mai trúc mã, thứ hai cô cũng đang gây khó dễ cho nhà họ Lộc.
Bác sĩ Tống bên kia lại nói tiếp: “Hy vọng lớn quá đi chứ! Lát nữa Chính ủy Vương tới đây, để bác nói với Chính ủy Vương một tiếng, Tiểu Tô cứ chuẩn bị sẵn hồ sơ thẩm tra lý lịch đi.”
Tô Nhuyễn làm bộ thẹn thùng: “Như vậy không tốt lắm đâu ạ, cháu vẫn nên chờ anh Minh Sâm mở miệng đồng ý rồi hãy nói sau.”
Bác sĩ Tống nghiêm mặt nói: “Cậu ta phải đồng ý! Tiểu Lộc sẽ đồng ý đúng không?” Nói xong tay ông ấy dùng thêm chút lực siết chặt cánh tay anh.
Vốn dĩ Lộc Minh Sâm đang định mở miệng, lại lập tức ngậm chặt môi, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Tô Nhuyễn:…
Lộc Minh Sâm liếc cô một cái, Tô Nhuyễn chột dạ, cười lấy lòng, tay làm ra động tác ngậm miệng, cô cũng không ngờ đột nhiên bác sĩ Tống lại đối xử "tàn nhẫn" với anh như vậy.
Bùi Trí Minh và bác sĩ Tống liếc nhau cười rộ lên. Bình thường con gái làm như vậy, Lộc Minh Sâm đã bực bội từ lâu rồi, lần này lại không hề tức giận chút nào, vậy mà còn mạnh miệng nói không thích.
Lộc Minh Sâm cũng không biết nên nói với bọn họ thế nào rằng Tô Nhuyễn không giống các cô gái khác. Người này căn bản không hề có chút tình yêu nam nữ nào với anh, cũng không có ý nghĩ không an phận, thật sự chỉ tới tìm anh để hợp tác.
Mặc dù anh không có ý định đồng ý.
Nửa giờ sau, Lộc Minh Sâm nhìn bản hợp đồng Tô Nhuyễn đưa ra, thầm nghĩ cái cô bé này cũng thật nghiêm túc.
Vì để trốn tránh ông bà Lộc, hai người mượn phòng làm việc nhỏ của bác sĩ Tống. Tô Nhuyễn đẩy bản hợp đồng đến trước mặt Lộc Minh Sâm: “Mấy điều hôm qua nói đều ghi ở bên trong cả rồi, anh xem có cần bổ sung thêm điều gì hay không?”
Lộc Minh Sâm không nhận, chỉ nhìn Tô Nhuyễn, nhẹ nhàng nói: “Nếu chỉ vì tìm kiếm sự bảo hộ, em có thể tìm quân nhân khác.”
Tô Nhuyễn nói: “Không chỉ vì tìm kiếm sự bảo hộ, chủ yếu là vì không muốn kết hôn.”
Dừng một chút, cô nhìn Lộc Minh Sâm nói tiếp: “Cũng không muốn kết hôn như anh vậy!”
Lộc Minh Sâm liếc mắt nhìn cô, hàng mi rũ xuống: “Em có biết vì sao anh không muốn kết hôn hay không?”
Vậy mà lúc này anh lại thể hiện ra vẻ phiền muộn. Tô Nhuyễn nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải vì ngại phiền toái sao? Có người phụ nữ cả ngày cằn nhằn, trách móc bên tai, ghét bỏ anh không về nhà, ghét bỏ anh kiếm được ít tiền, ghét bỏ anh không chăm sóc tử tế. Ngày nghỉ vất vả lắm mới có được, muốn nghỉ ngơi cho ra hồn còn phải lấy lòng mẹ vợ, lấy lòng cô em vợ, cậu em vợ… Phiền phức quá đỗi.”
Lộc Minh Sâm không ngờ cô lại đưa ra lý do này, cảm xúc trong lòng anh còn chưa kịp lắng xuống đã bị lời nói của Tô Nhuyễn làm cho xáo động, sau đó anh lại nghe thấy cô nói tiếp: “Em cũng giống anh, không muốn vừa đi học hay tan tầm về nhà còn phải hầu hạ cả một đại gia đình. Làm tốt thì bị cho là đương nhiên, làm không tốt còn bị mắng mỏ…” Nói tới đây, cô dừng một lát, rồi mới ngập ngừng nói tiếp: “Em còn không muốn sinh con.”
Lộc Minh Sâm luôn cảm thấy câu cuối cùng cô nói có chút ngậm ngùi, nhưng mà anh ngước mắt nhìn lên, lại thấy cô mỉm cười nói tiếp: “Rất nhiều người nói kết hôn là hợp tác sống chung với nhau. Nếu đã là hợp tác, em cảm thấy cùng chung chí hướng rất quan trọng. Hiếm khi gặp được người thích hợp như anh, bỏ lỡ thì đáng tiếc lắm.”
Cô dùng cằm chỉ vào bản hợp đồng: “Anh xem trước đi, cho dù không đồng ý cũng đáng ra phải cho em một lý do thỏa đáng chứ.”
Lộc Minh Sâm không mắc bẫy: “Đây là chuyện hôn nhân của anh, cớ gì em phải đòi một lý do thuyết phục?”
Tô Nhuyễn chậc lưỡi một tiếng: “Anh nhìn xem, anh thông minh như vậy, lại thêm một lý do nữa khiến em muốn giành lấy cơ hội hợp tác rồi.”
“Anh khiêu khích em như vậy, sau đó lại từ chối em, có phải hơi thiếu trách nhiệm hay không? Hay là anh vẫn còn nghĩ tới Tô Thanh Thanh, hoa khôi đoàn văn công Mễ, hay là bác sĩ Vân?”
Lộc Minh Sâm bị vẻ tinh quái của cô chọc cười: “Ăn nói lanh lợi đấy.”
Tô Nhuyễn không nói thêm nữa, nút thắt trong lòng Lộc Minh Sâm phức tạp hơn nhiều so với điều cô tưởng. Cô muốn thúc ép, vì thế đã đặt tờ hợp đồng lại: “Anh nghiên cứu kỹ một chút, chuyện đại sự cả đời đúng là phải cân nhắc thật kỹ lưỡng.”
“Lát nữa em phải bắt xe đò về quê một chuyến, mấy ngày nữa sẽ chuyển về trường cấp ba Đông Lâm để học lại, khi đó sẽ tới thăm anh, lần tới gặp mặt, anh cho em một lời hồi đáp là được rồi.”
Lộc Minh Sâm mở lời hỏi lại: “Nếu anh vẫn từ chối thì sao?”
Tô Nhuyễn bật cười: “Thì từ chối thôi chứ sao. Y như lời anh nói, đây là chuyện hôn nhân của anh, em thấy anh đúng là một đối tác không tồi, em có quyền được tự mình giành lấy, anh cũng có quyền từ chối, dù sao thuận lòng đôi bên mới là cục diện đôi đường thắng lợi.”
Lộc Minh Sâm cúi mắt, nhìn cô giống như đang lì lợm đeo bám, nhưng trên thực tế cô lại tiến thoái đều có chừng mực, đúng là chưa từng có ý làm khó dễ anh.
Cánh cửa phòng làm việc khép lại, Lộc Minh Sâm đưa mắt nhìn về phía tờ hợp đồng kia, cuối cùng vẫn cầm lên xem…