Ra khỏi bệnh viện, Tô Nhuyễn đi thẳng tới bến xe đò. Bà Lý Nhược Lan đã chờ sẵn ở đó, nhìn thấy cô, bà đưa cho cô một túi đồ ăn vặt, dặn dò: “Con đi đứng cẩn thận đấy nhé. Mai mẹ sẽ gọi điện thoại về, gọi cả tới thôn Tô Gia Câu, cả tới phòng bảo vệ khu tập thể.”
Tiễn Tô Nhuyễn lên chuyến xe đò, bà nói tiếp: “Con không cần mang quá nhiều hành lý làm gì, mẹ đã chuẩn bị tươm tất cho con hết cả rồi.”
Tô Nhuyễn gật đầu, vốn dĩ cô cũng chẳng có bao nhiêu đồ đạc cá nhân. Lần này chỉ cần đòi tiền từ ông Tô Văn Sơn là được. Nếu ông ta nói sẽ chu cấp cho cô đi học lại, vậy thì ít nhất cũng phải chi ra tiền học phí và khoản sinh hoạt phí chứ. Ba trăm năm trăm thì không thể nào đủ được.
Nếu cô đoán không sai, lần này về, thái độ của Tô Văn Sơn đối với cô sẽ là muốn gì được nấy. Tô Nhuyễn nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhạt.
Ngồi trên chiếc xe khách xóc nảy suốt bốn tiếng đồng hồ, khi Tô Nhuyễn trở lại Tô Gia Câu thì trời đã nhập nhoạng sáu giờ chiều. Bà cụ Tô đang ngồi bên mâm cơm, thấy cô cháu gái nhỏ về, mừng rỡ gọi to: “Nhuyễn Nhuyễn! Cháu về rồi đấy à.”
“Cháu đã đi đâu vậy? Sao không đến nhà cô út, cũng không biết liên lạc về một tiếng, khiến bà lo lắng muốn đứt ruột.”
Tô Nhuyễn liếc nhìn Tô Thanh Thanh đang thản nhiên ngồi đó và Liêu Hồng Mai với vẻ mặt lúng túng, nhẹ nhàng đáp: “Thím Hai không nói với bà là đã gặp cháu sao?”
Bà cụ Tô trừng mắt nhìn Liêu Hồng Mai và Tô Thanh Thanh một cái: “Hai đứa nó chỉ biết lo cho bản thân thôi, gặp cháu cũng không biết mà dẫn cháu về cùng.”
Bà cụ chán nản: “Chẳng đứa nào ra hồn.”
Tô Thanh Thanh không kìm được liếc nhìn bà cụ Tô một cái, nhưng bà cụ lại chẳng để ý tới cô ta, vẫn vồn vã hỏi han Tô Nhuyễn: “Đói bụng rồi nhỉ, để bà nội đi tráng cho cháu quả trứng gà nhé? Hay là cháu thích ăn mì sợi?”
“Không cần đâu ạ, cháu say xe không muốn ăn gì cả.” Nói xong, Tô Nhuyễn quay người vào phòng mình.
Bà cụ vội nói vọng theo: “Vậy cháu mau nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ một giấc trước đi đã.” Sau đó bà cụ còn lấy ra chiếc chăn bông sạch sẽ vừa giặt trong nhà, mang tới cho cô.
Khi Tô Nhuyễn đang rửa mặt, Tô Thanh Thanh bước vào phòng, trên mặt mang theo khóe môi cong lên vẻ mỉa mai, hỏi cô: “Chị, chị có biết vì sao bà nội lại đối xử tốt với chị như vậy không?”
“Biết chứ.” Tô Nhuyễn vừa rửa mặt vừa lạnh nhạt đáp: “Không phải là công lao của cô sao? Cảm ơn nhé, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ được hưởng sự ưu ái như vậy đâu.”
Tô Thanh Thanh đứng hình, lập tức có cảm giác cứ như đ.ấ.m vào bông, à không, phải là đ.ấ.m vào ván thép mới đúng, thái độ hờ hững, lạnh nhạt của đối phương không hiểu sao lại càng khiến ngọn lửa giận dữ trong lòng cô ta bùng lên dữ dội hơn.
Vốn dĩ cô ta định đợi đến khi xong việc mới chê cười Tô Nhuyễn, bây giờ lại không kìm được buột miệng hỏi: “Chị, chị cảm thấy Lộc Minh Sâm thật sự là chị nhất định phải cưới bằng được sao?”
Tô Nhuyễn dùng ánh mắt khinh thường như nhìn đứa trẻ ranh, nhìn Tô Thanh Thanh: “Có phải Lộc Minh Sâm là tôi nhất định phải cưới hay không, tự cô không rõ sao? Người ta nói thế chẳng qua chỉ để làm cô bẽ mặt mà thôi.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không nghĩ nhiều đâu.” Tô Nhuyễn mở vung nồi ra, nhìn thấy bà cụ Tô chuẩn bị trứng gà hấp cho mình một cách chu đáo, lại cười nói: “Có điều vẫn phải cảm ơn cô, nếu không có cô dùng lời lẽ ngon ngọt để tạo đà cho tôi, sợ là tôi sẽ không được hưởng sự ưu ái này.”
Tô Thanh Thanh tức giận nghiến răng ken két: “Nếu như anh ta không cưới chị, sợ là bác trai sẽ tìm cho chị một nơi khác để gả chị đi thôi.”
Tô Nhuyễn ung dung, không chút bối rối nói: “Chuyện này không cần cô lo lắng, nếu cha tôi tìm cho tôi một mối không ra gì, tôi sẽ đi tìm Hoắc Hướng Dương. Mẹ anh ấy rất thích tôi, tôi với anh ấy có danh có phận, chỉ cần tôi chịu khó vun vén một chút, tích cực làm ăn một chút, chắc chắn có thể thành công.”
Sắc mặt Tô Thanh Thanh tái mét đi, lắp bắp gọi: “Chị!”
Tô Nhuyễn vắt chiếc khăn mặt lên dây phơi, nét cười trên mặt đã tắt hẳn: “Cho nên, muốn yên ổn gả cho Hoắc Hướng Dương, thì đừng khiến tôi phiền lòng, biết chưa?”
Sắc mặt Tô Thanh Thanh trắng bệch, trong lúc hoảng hốt lại nhớ tới Tô Nhuyễn kiếp trước, ngồi ở vị trí cao, vẻ mặt lạnh lùng, ung dung xoay tràng hạt gỗ trầm trong tay, ánh mắt tuy nhìn thẳng, nhưng lại mang một vẻ áp bách không lời, khiến người ta không thể nào lờ đi được: “Tô Thanh Thanh, đừng khiến tôi nổi giận.”
Sau khi cô thốt ra câu này với cô ta không lâu, Hoắc Hướng Dương thế mà còn lén lút chạy tới khuyên nhủ: “Thanh Thanh này, tính tình chị gái em như vậy, em đừng chọc cô ấy làm gì.” Càng khiến Tô Thanh Thanh cảm thấy anh ta đúng là người dịu dàng, không chỉ cam chịu sự ngang ngược của Tô Nhuyễn, mà còn lén lút chống lưng cho đối phương…
Tô Thanh Thanh liếc mắt nhìn chằm chằm Tô Nhuyễn một lát, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, cô ta không vội.
Đời này, Hoắc Hướng Dương nhất định là của cô ta, rồi sẽ có ngày, cô ta sẽ trả lại tất cả những nhục nhã mà Tô Nhuyễn đã làm với mình!
Tô Nhuyễn không hề hay biết Tô Thanh Thanh lại tự biên tự diễn nhiều đến thế, nhưng mà biết thì đã sao?
Chẳng phải có câu nói rất được lòng người sau này là “ Tôi thích nhất nhìn dáng vẻ cô ghét bỏ tôi mà chẳng thể làm gì được tôi ” đó sao?
Tìm nhà tiếp theo ư? Cô ta tưởng cô vẫn là Tô Nhuyễn vô tri vô giác không nơi nương tựa như kiếp trước sao?
Tô Văn Sơn muốn ép cô gả chồng, vậy thì cô sẽ không còn mềm yếu như trước nữa.