Sáng sớm hôm sau, Tô Nhuyễn vẫn đang dùng bữa sáng, Tô Văn Sơn đã đạp xe xuất hiện trước cửa nhà.
Bà cụ lập tức cười ha hả đón ra: “Sao lại về sớm thế? Đã ăn cơm chưa?”
Tô Văn Sơn thấy Tô Nhuyễn đang ngồi trước bàn ăn, bèn nói: “Con cũng uống chút cháo.” Sau đó quan tâm hỏi Tô Nhuyễn: “Thế nào, đã mua đầy đủ tài liệu học lại chưa?”
Tô Nhuyễn gật đầu: “Mua đủ cả rồi ạ.”
“Quần áo thì sao?” Tô Văn Sơn hỏi tiếp: “Có mua thêm vài bộ không?”
“Số tiền còn dư lại không cần đưa cho cha, con cứ thích mua gì thì mua đi.”
Tô Nhuyễn thầm liếc mắt khinh bỉ.
Thấy Tô Nhuyễn ăn xong rồi, Tô Văn Sơn mới nói tiếp: “Thu dọn chút hành lý, chúng ta về nhà thôi.”
Tô Nhuyễn tỏ vẻ nghi hoặc: “Về nhà nào ạ?”
“Đương nhiên là về nhà của cha con mình rồi.” Tô Văn Sơn thở dài nói: “Trước đây do cha nghĩ sai, cho rằng gia đình hòa thuận thì mọi sự hanh thông, con lại luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến cha yên tâm, cho nên ngược lại đã không để ý nhiều tới con.”
“Mấy ngày nay dì Lý nói ra những điều không hay, cha mới biết mấy năm qua mình vẫn luôn bạc đãi con. Dì Đỗ…”
Ông ta trưng ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cha biết bà ấy đối xử với con không tốt, nhưng chỉ cho rằng bà ấy nghĩ gì nói vậy, chỉ nói lời khó nghe ngoài miệng thôi, ai ngờ bà ấy còn chơi xấu sau lưng.”
“Trong mấy ngày con lên thành phố, cha đã suy nghĩ rất nhiều, mới phát hiện ra cha đã sai rồi, ngay từ đầu cha không nên nhường nhịn chuyện của con.”
“ Nhưng mà bây giờ vẫn chưa muộn, sau này thứ gì nên là của con thì chính là của con. Sau này cha con mình cùng nhau ở trên huyện.”
Nếu không phải đời trước đã biết rõ khuôn mặt thật của ông ta, sợ rằng Tô Nhuyễn sẽ thật sự bị mấy lời này làm cảm động, cam tâm tình nguyện làm mọi chuyện vì đối phương.
Nhưng mà bây giờ đến phiên Tô Văn Sơn “cam tâm tình nguyện” suy nghĩ cho cô rồi, đây chẳng phải là nghĩa vụ cơ bản nhất của một người làm cha hay sao?
…
Lần đầu tiên Tô Nhuyễn được mời như khách quý vào trong căn hộ trên huyện Khai Vân của Tô Văn Sơn.
Lúc này trên bàn ăn trước mặt cô đã bày ra vài món thịnh soạn, Đỗ Hiểu Hồng bưng nốt món canh cuối cùng vào phòng, trên mặt mang theo nụ cười giả dối: “Tới rồi đấy à, mau ăn đi.”
Thấy Tô Nhuyễn mỉm cười, Tô Văn Sơn có vẻ vô cùng vui mừng, gắp một cái đùi gà cho cô, nói: “Đây này, đùi gà con thích ăn nhất đây.”
Tô Nhuyễn nói: “Đây là món Điềm Điềm thích ăn nhất cơ, con không thích ăn đùi gà.”
Tay Tô Văn Sơn hơi sững lại, đoạn ông ta cười ha hả nói: “Xem cái trí nhớ của cha này, món này là món con thích ăn nhất hồi nhỏ. Hồi ấy cha luôn tìm cách mua về cho con, còn lén chạy ra sau núi bẫy gà rừng nữa. Bà nội thương con lắm, luôn để dành đùi gà cho con ăn, kết quả là năm bốn tuổi, con ăn nhiều quá mà bị nghẹn…”
Tô Nhuyễn không khỏi thán phục khả năng thêu dệt chuyện xưa của Tô Văn Sơn, cứ ngỡ cô chẳng còn nhớ gì chuyện thuở nhỏ sao?
Thời đó vật tư thiếu thốn như vậy, còn có thể ăn đến mức nghẹn sao? Hơn nữa, đâu đến lượt một đứa con cháu nhà thứ hai như cô mà được ăn những thứ đó.
Nhưng Tô Nhuyễn không vội vạch trần ông ta, bởi vì cô còn muốn tiếp tục hưởng lợi, lật mặt sớm quá e rằng không dễ bề tính toán.
Rõ ràng Tô Văn Sơn cũng đã khôn ra, không còn nhắc chuyện Tô Nhuyễn thích ăn món gì nhất nữa, chỉ ân cần gắp thức ăn cho cô.
Tô Nhuyễn hỏi: “Sao không thấy Điềm Điềm và Minh Phong? Hôm nay là thứ Bảy, hai đứa không được nghỉ sao?”
Nụ cười giả lả trên mặt Đỗ Hiểu Hồng suýt chút nữa không giữ nổi, bà ta đáp: “Hiếm khi được nghỉ, nên đến nhà bà ngoại chơi rồi.”
Cái con ranh này, còn dám nghĩ đến chuyện bắt hai đứa con bà ta phải cúi đầu trước mặt nó sao, đừng hòng mà mơ mộng!
Cứ tạm thời nhịn mày vậy, rồi sẽ có lúc tao cho mày khóc!
Tô Nhuyễn chậm rãi nói: “Con còn tưởng rằng bọn họ không chào đón con…”
“Sao có thể chứ?” Tô Văn Sơn cười xòa đáp: “Hôm nay chỉ là trùng hợp thôi, hai đứa chúng nó cũng đâu biết hôm nay con sẽ về.”
Tô Nhuyễn liếc mắt nhìn Đỗ Hiểu Hồng một cái.
Tô Văn Sơn thấy thế, vội vàng nói: “Yên tâm, trong cái nhà này, cha vẫn có thể làm chủ. Phòng ngủ cũng chuẩn bị sẵn cho con rồi.”
“Thật ư ạ?” Tô Nhuyễn giả vờ làm nũng hỏi: “Con ở cái phòng đó sao?”
Đỗ Hiểu Hồng không nhịn được thay đổi sắc mặt, đó là phòng của Điềm Điềm.
Tô Văn Sơn giữ bà ta lại, cười nói: “Được thôi, lát nữa bảo dì Đỗ thu dọn giúp con, cho con ở phòng đó.”
Từ trước tới nay chưa bao giờ Đỗ Hiểu Hồng phải nén giận đến vậy, tức đến nỗi mặt xanh mét, Tô Nhuyễn thầm nghĩ nếu bà ta là cá nóc, chắc miệng đã phồng lên như quả bóng rồi.
Tô Nhuyễn nhìn mặt bà ta, gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, cảm thấy thịt hôm nay ngon hơn bình thường.
Rõ ràng Tô Văn Sơn cũng sợ Tô Nhuyễn lại tiếp tục chọc ghẹo, ông ta vội vàng nói: “Cha đã nghĩ kỹ rồi, con muốn học lại, lên thành phố học là tốt nhất.”
“Vừa hay cha cũng đang thuộc diện sắp được thăng chức, có thể nhờ vả chút đỉnh với lãnh đạo trường học trên thành phố.” Tô Văn Sơn cười nói: “Đến lúc đó con thích học trường trung học nào cũng được.”
“Con lên thành phố chịu khó ôn tập một năm, sau đó thi đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại, cuộc đời cha coi như thỏa mãn rồi.”
Tô Nhuyễn nghĩ một lát, rồi nói: “Con muốn tới trung học Đông Lâm.”
Tô Văn Sơn vẫn chưa nói gì, Đỗ Hiểu Hồng đã không nhịn được mà mỉa mai: “ Đúng là quá sức mơ mộng, trung học Đông Lâm là trường tốt nhất thành phố, với thành tích học tập của cô mà đòi vào được sao?”
Tô Văn Sơn trừng mắt lườm bà ta một cái: “Nhuyễn Nhuyễn muốn đi thì cứ để con bé thử xem sao, tôi nói cho bà hay, bà đừng nghĩ tới chuyện giở trò xấu nữa.”
“Còn cần phải giở trò sao?” Đỗ Hiểu Hồng mỉa mai: “Đông Lâm dựa vào thành tích là chính, với cái thành tích của cô ta thì phải bỏ ra bao nhiêu tiền của, dùng bao nhiêu mối quan hệ mới mong chui vào được.”
“Tô Văn Sơn, tôi cảnh cáo ông, ông muốn đền bù cho Tô Nhuyễn, tôi không ngăn cản, nhưng ông đừng quên hiện giờ ông đang ở thời điểm mấu chốt để thăng chức đấy. Nếu vì ông dùng quan hệ mà lại có chuyện ngoài ý muốn, lần này không thăng chức được, ông sẽ lại phải chờ thêm ba năm nữa đấy!”
Tô Văn Sơn nhíu mày: “Đợi thêm ba năm thì có sao đâu? Đây là chuyện trọng đại cả đời của Nhuyễn Nhuyễn, chỉ cần con bé thi đậu đại học tốt, bảo tôi có phải cam chịu sống mãi ở huyện Khai Vân này cũng cam lòng!”
Một kẻ diễn vai người tốt, một kẻ diễn vai người xấu sao?
Tô Nhuyễn vờ vịt hỏi lại: “Xin vào trường trung học trên thành phố khó đến vậy ư?”
Đỗ Hiểu Hồng khinh bỉ: “Cô cho rằng dễ lắm à? Chẳng những phải bỏ tiền ra, ít nhất cũng phải tới hai, ba nghìn tệ, còn phải lo chuyển hồ sơ, hộ khẩu của cô lại là nông thôn, muốn chuyển tới trung học Đông Lâm không biết phải cậy nhờ bao nhiêu mối quan hệ đâu …”
Lời bà ta còn chưa dứt, dưới lầu đã vang lên tiếng gọi oang oang: “Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn ơi, mau xuống nghe điện thoại, trung học Đông Lâm gọi tới kìa!”