Trong cái thời buổi này, điện thoại vẫn còn hiếm hoi, chẳng phải nhà nào trong khu tập thể công chức cũng có máy riêng. Thế nên chiếc điện thoại ở phòng trực dưới lầu coi như điện thoại công cộng của cả khu. Một ông lão với giọng nói vang như chuông đảm nhiệm việc trông coi. Hễ có ai gọi điện tới tìm người, ông ấy chỉ việc đứng dưới lầu, cất cao giọng hô một tiếng là cả khu tập thể đều nghe thấy rõ mồn một.
Đỗ Hiểu Hồng đang nói dở, nghe thấy tiếng gọi ấy liền ngậm ngay miệng lại. Bà ta chẳng thèm liếc sang Tô Nhuyễn, mà quay phắt sang Tô Văn Sơn hỏi: “Gọi tìm ai thế?”
Tô Văn Sơn cũng ngờ rằng mình nghe nhầm, nhưng Tô Nhuyễn đã phấn khởi đứng phắt dậy: “Tìm con!”
Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng liếc nhìn nhau, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Tô Nhuyễn vừa bước ra cửa thì đụng ngay Lý Mai Hoa, bà ấy đang chuẩn bị lên tìm cô.
Mấy ngày nay, sau khi Lý Mai Hoa loan tin, về cơ bản mọi người đều đã rõ: chuyện Tô Nhuyễn không thi đại học nữa chẳng qua là do Đỗ Hiểu Hồng cố ý chọc tức, khiến con bé giận dỗi nói vậy thôi.
Phía sau, mọi người xì xào bàn tán không ngớt. Dẫu biết rằng chuyện mẹ kế không muốn con riêng của chồng sống tốt chẳng phải hiếm lạ gì, nhưng một đứa trẻ kiệm lời, ngoan ngoãn như Tô Nhuyễn lại càng không dễ thấy.
Từ trước tới giờ, con bé chưa từng gây gổ với ai, thậm chí từ bé đến lớn đều quấn quýt bên bà nội. Có nhiều người trong khu tập thể này còn chẳng biết Tô Văn Sơn có một cô con gái như vậy. Nếu là mẹ kế khác, có khi đã cười thầm trong bụng rồi, vậy mà Đỗ Hiểu Hồng vẫn còn không biết đủ, dám giở trò hèn hạ trong chuyện trọng đại cả đời người, khiến bà con lối xóm nhìn vào ai cũng gai mắt.
Thế nên lần này, Tô Văn Sơn cố ý bày ra vẻ người cha tử tế, gióng trống khua chiêng đón Tô Nhuyễn về nhà, nói là muốn bồi thường cho con gái. Mọi người trong khu tập thể, dù là hóng chuyện hay muốn chế giễu, đều đang dõi mắt nhìn chằm chằm vào nhà họ.
Lý Mai Hoa thật lòng lo lắng cho Tô Nhuyễn. Vừa thấy cô bé xuống lầu, bà ấy liền cười nói: “Dì đang tính lên tìm cháu đây này, có người gọi điện đến phòng trực, dì sợ cháu không nghe thấy.”
Trong lòng Tô Nhuyễn cảm thấy vô cùng ấm áp, ở kiếp trước cô sống quá cố chấp, khi còn niên thiếu lại kiên định bảo vệ Tô Văn Sơn, đóng cửa từ chối tất cả mọi điều bất lợi với ông ta.
Thật ra ở kiếp trước, chỉ cần cô mở lòng mình ra một chút thôi, là đã có thể nhìn thấy biết bao người quan tâm cô rồi.
“Tô Nhuyễn ơi! Xuống đây mau!” Giọng ông Triệu vang lừng đến mức gần như đã vọng khắp mọi ngóc ngách trong khu tập thể. “Trường trung học Đông Lâm gọi tới, khuyên cháu đi học lại đấy! Cháu thi đậu trung học Đông Lâm thật hả?”
Vì hôm nay là cuối tuần, người trong khu tập thể không ít, rất nhiều người nghe tin đều kéo xuống lầu xem chuyện náo nhiệt.
Có người liền hỏi: “Thế Tô Nhuyễn định quay lại trung học Đông Lâm học sao?”
Đôi mắt Tô Nhuyễn sáng rực, vội vàng chạy đến bên cạnh chiếc điện thoại bàn. Có lẽ vì tay chân quá đỗi lúng túng, cô vô tình ấn nhầm nút loa ngoài, sau đó cũng chẳng biết cách tắt đi, đành để như vậy mà nghe điện thoại.
“Chào thầy, em là Tô Nhuyễn…”
“Chào bạn học Tô Nhuyễn, chúng tôi gọi tới từ trường trung học Đông Lâm… Mời em thứ Hai tới mang theo học phí và hồ sơ học bạ để làm thủ tục nhập học.”
Điện thoại để loa ngoài nên tất cả mọi người đều nghe rõ thông báo. Có người cười nói với Tô Văn Sơn vừa mới đuổi theo Tô Nhuyễn xuống lầu: “Hay lắm, cục trưởng Tô sắp xếp như vậy là nhất rồi, tuy rằng năm nay con bé thi trượt, nhưng chăm chỉ học lại một năm, có khi còn đỗ được vào một ngôi trường đại học tốt hơn.”
Tô Văn Sơn cười ha hả đáp lời, Đỗ Hiểu Hồng liếc nhìn ông ta, vẫn cảm thấy đối phương hình như không vui lắm.
Phía bên kia, Tô Nhuyễn đã cúp điện thoại, cô nở một nụ cười rạng rỡ với Tô Văn Sơn: “Cha, không cần cha bỏ tiền ra cho con nữa rồi, con đã tự mình đăng ký học thành công.”
“Bỏ tiền cái gì? Cháu đi học lại cha cháu không cho tiền học phí sao?” Đỗ Hiểu Hồng hỏi dồn.
Tuy rằng Tô Văn Sơn vẫn chưa hiểu vì sao Tô Nhuyễn lại nhận được thông báo từ trường trung học Đông Lâm, nhưng ông ta lại không dám tiếp lời này: “Sao có thể không cho, học phí nhất định sẽ nộp đủ.” Sau đó ông ta quay sang nói với Tô Nhuyễn: “Đây là chuyện tốt, đi nào, chúng ta mau về nhà ăn mừng thôi.”
Đỗ Hiểu Hồng lại níu chặt Tô Nhuyễn: “Tô Nhuyễn vẫn chưa nói vì sao phải bỏ tiền ra đâu, nói ra để chúng tôi tham khảo một chút. Nhà nào chẳng có vài thân thích muốn đi học lại, biết rõ ngọn ngành nói không chừng còn tiết kiệm được một khoản.”
Tô Nhuyễn lập tức trưng ra dáng vẻ: “Dì Đỗ nói đúng lắm,” rồi mở miệng đáp lời: “Dì Đỗ nói với thành tích của cháu muốn vào trường trung học Đông Lâm phải tốn hai ba nghìn tiền biếu xén, còn phải nhờ cha cháu tìm quan hệ, sợ ông ấy dính vào rắc rối.”
“Hôm trước khi cháu lên thành phố mua tài liệu tự học, đi ngang qua trường trung học Đông Lâm, vốn dĩ chỉ muốn ghé vào hỏi thăm, không ngờ lại được nhà trường nhận thật.”
Cô nói như thể thật sự gặp may mắn: “Cha, bây giờ trong nhà không cần tốn tiền cho con nữa, ngài cũng không cần phải sợ sẽ dính vào rắc rối!”
Trong lòng Tô Văn Sơn thầm kêu khổ. Quả nhiên có người nhanh nhảu đã nói ngay: “Chuyển cấp ba đâu phải cứ có tiền là được, cùng lắm là đóng dăm ba trăm đồng tiền chọn lớp thôi, chứ ai lại phải chạy vạy quan hệ làm gì?”
“Tuy rằng thành tích của Tô Nhuyễn không đủ điểm đỗ đại học, nhưng để xét học lại thì vẫn không tồi, đâu cần dùng tới hai ba ngàn đồng.”
Chủ nhiệm Vương, người vẫn luôn đối đầu với Tô Văn Sơn, cười khẩy nói: “Học lại cấp ba mà phải nhờ vả quan hệ sao? Tôi nói này cục trưởng Tô, con trẻ chưa hiểu sự đời đã đành, chứ lẽ nào ông cũng không rõ sao? Nếu không muốn cho con gái đi học thì cứ nói thẳng, hà cớ gì lại lừa gạt nó như thế?”
Tô Nhuyễn dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn Tô Văn Sơn, như muốn hỏi: Cha ơi, cha thực sự lừa con sao?