Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 70: Cha là dùng để hãm hại (3)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Hôm trước, sau khi nghe xong lời Tô Thanh Thanh kể, ông mau chóng liên lạc lại với nhà họ Lộc. Mặc dù bên kia vẫn tỏ vẻ tức giận, nhưng thái độ lại không còn cứng rắn như trước.

Dù họ có ám chỉ muốn đổi Tô Thanh Thanh thành Tô Nhuyễn, nhưng lại chẳng hề nhắc đến một lời nào trực tiếp, cứ như sợ nói nhiều sẽ để lộ sơ hở của mình vậy.

Sau đó là chuyện Tô Thanh Thanh xin lỗi. Với cái tính gia trưởng của nhà họ Lộc, chắc chắn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua, thế mà hôm qua ông chỉ mới nói vài câu nhún nhường, tuy rằng ông cụ Lộc không biết vì sao ông muốn bảo vệ Tô Thanh Thanh, nhưng cuối cùng vẫn giả vờ nể mặt ông mà không chấp nhặt với con nhóc kia nữa.

Còn Lâm Mỹ Hương, quả nhiên bà ta cũng không gây rối trong huyện, chuyện Tô Thanh Thanh làm vẫn chưa bị lộ ra ngoài.

Chính vì vậy, Tô Văn Sơn càng có cảm giác mãnh liệt, rằng nhà họ Lộc có chuyện cần đến ông nên mới giữ thái độ như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, tất nhiên cũng chỉ có chuyện hôn nhân giữa Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm.

Dù sao Đỗ Hiểu Hồng cũng từng chung sống với Tô Văn Sơn mười mấy năm, nhìn thấy vẻ mặt này của ông ta lập tức đoán ra được tám chín phần mười. Bà ta vui mừng nói: "Thằng Minh Phong nhà chúng ta cũng nên lên thành phố học cấp hai thôi, chất lượng giáo dục trong huyện làm sao sánh bằng được. Muốn đỗ Hoa Đại, Yến Đại thì vẫn phải lên thành phố mới có tương lai."

" Tôi nhớ rõ con cả nhà họ Lộc là trưởng phòng ở Đông Cương thì phải, cháu trai tôi vừa mới tốt nghiệp trung cấp..."

"Con Điềm Điềm thì muốn học dương cầm, một cây đàn tử tế mất hơn một vạn, tiền học thêm cũng đắt đỏ lắm..."

Thấy Tô Văn Sơn nhìn mình, Đỗ Hiểu Hồng cười nói: "Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là ông đó. Nói không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ được kéo lên chức phó huyện trưởng không chừng."

Tô Văn Sơn lộ ra ý cười, sau đó nghiêm túc dặn dò: "Vậy nên sau này bà cũng phải đối xử tử tế với con Nhuyễn Nhuyễn một chút. Nếu còn cư xử như trước đây, tôi sẽ không khách sáo với bà đâu."

Đỗ Hiểu Hồng dường như không nghe thấy. Bà ta gạt bát đũa Tô Nhuyễn vừa dùng xong sang một bên, chuẩn bị dùng nước sôi khử trùng trước. Sau đó bà ta lại hỏi tiếp: "Con bé phải gả cho cái kẻ liệt kia của nhà họ Lộc, chắc là không thể đi học lại được nữa nhỉ?"

Mặc dù chính sách quốc gia quy định, con gái phải tròn hai mươi tuổi mới có thể đăng ký kết hôn, nhưng những học sinh cấp ba kết hôn trước tuổi không ít. Huống hồ, nhà họ Lộc rõ ràng muốn cưới Tô Nhuyễn về làm bảo mẫu, hầu hạ người bị liệt, sao có thể cho cô bé đi học lại chứ?

"Bây giờ phải làm sao đây?" Đỗ Hiểu Hồng hất cằm chỉ ra phía cửa. Mặc dù bà ta đứng xa chỉ nghe loáng thoáng, không nghe thấy Tô Văn Sơn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình, nhưng cũng rõ ràng bây giờ tất cả mọi người đều biết Tô Nhuyễn sắp tới trung học Đông Lâm học lại rồi: " Tôi cứ nghi con nhóc đó đã bắt đầu đề phòng ông rồi. Chứ không thì sao hôm nay điện thoại không gọi thẳng tới nhà mình mà lại nói oang oang trước mặt mọi người chứ?"

“Nếu cứ thế, anh không cho con bé đi, nước miếng của hàng xóm thôi cũng đủ dìm c.h.ế.t anh rồi, anh có tin không?”

Tô Văn Sơn nhíu mày, kỳ thực ông không muốn tin Tô Nhuyễn đã không còn tín nhiệm mình. Có điều, những gì cô vừa làm hôm nay quả thật quá rõ ràng. Ông ấy trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng đành quy kết rằng cô đã phải chịu quá nhiều biến cố trong quãng thời gian vừa qua. Dù sao từ chuyện nhà họ Lộc đến chuyện nhà họ Hoắc, quả thật phòng thứ hai nhà họ Tô đã làm hơi quá đáng, mà ông ấy lại không kịp thời chống lưng cho cô…

Đỗ Hiểu Hồng không hay biết Tô Văn Sơn đang cân nhắc cách cứu vãn lòng tin của con gái, bà chỉ bận tâm tới chuyện Tô Nhuyễn đi học lại, chuyện này ngốn tiền lắm đó. Mấy hôm trước Tô Nhuyễn vừa mới cầm đi một tháng lương của bà ta, bà ta vẫn còn đang đau lòng đây này. Số tiền ấy đủ học phí cho Minh Phong nhà bà ta lên thành phố học một năm rồi. Lần này nếu để Tô Nhuyễn tới Trung học Đông Lâm học lại, tiền học phí, tiền lớp chọn gì đó cộng lại, cũng phải tới bảy tám trăm tệ. Trước đó Điềm Điềm nhà bà ta muốn mua một đôi giày da hai trăm tệ bà ta còn không nỡ bỏ tiền ra, dựa vào đâu Tô Nhuyễn kia lại có thể phá của như vậy chứ?

Nhưng con nhóc này vừa mới làm ầm ĩ khắp khu tập thể…

Bà ta nhíu chặt mày lại, hoàn toàn không nghĩ ra được biện pháp nào, đành phải nhìn về phía Tô Văn Sơn: “Anh xem làm sao bây giờ? Ngày kia con bé phải đi làm thủ tục nhập học rồi.”

Tô Văn Sơn lại chẳng hề lo lắng: “Em không cần lo chuyện này, con bé sẽ không đi đâu.”

Đỗ Hiểu Hồng tò mò: “Vì sao thế?”

Tô Văn Sơn nói: “Lý Nhược Lan dạy ở Trung học Đông Lâm.”

Đôi mắt Đỗ Hiểu Hồng sáng bừng lên, lập tức hiểu rõ. Nơi nào có Lý Nhược Lan, đánh c.h.ế.t Tô Nhuyễn cũng sẽ không tới.

“Đưa tôi hai ngàn tệ.”

“Hai ngàn tệ!” Đỗ Hiểu Hồng trừng mắt: “Lấy đâu ra hai ngàn tệ? Anh định làm gì?”

Tô Văn Sơn nói: “Lát nữa tôi sẽ mang về cho em, cứ đưa tôi dùng trước đã.”

Nghe nói sẽ mang về, Đỗ Hiểu Hồng mới không tình nguyện đi lấy tiền, khi đưa còn dặn dò đi dặn dò lại mấy bận: “Lát nữa nhớ lấy về cho tôi đấy nhé!”

Tô Văn Sơn mất kiên nhẫn gật đầu: “Yên tâm đi, sẽ lấy về cho em!”

Khi mọi người nhìn thấy Tô Văn Sơn cầm theo phong bì tiền thật dày ra ngoài, đều cười nói oang oang: “Ô hay, Cục trưởng Tô đi đưa tiền cho Nhuyễn Nhuyễn đấy ư?”

Có vài người cười đầy ẩn ý, khẽ khàng bảo nhau: “Ngày kia con bé mới làm thủ tục nhập học, giờ ông ấy vội vàng đưa tiền như vậy để làm gì cơ chứ? Hơn nữa lại là một xấp dày cộp… Nhuyễn Nhuyễn vừa mới vào trường, nộp tiền học phí xong, đưa thêm một hai trăm tiền sinh hoạt phí là đã dư dả lắm rồi.”

Mấy người trẻ tuổi nghe vậy cũng gật gù ngẫm nghĩ, quả thực là có chuyện này. Chẳng phải Cục trưởng Tô đang ra vẻ khoe khoang đó sao?

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 70: Cha là dùng để hãm hại (3)