Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 71: Cha là kẻ giăng bẫy hãm hại (4)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Khi phong bì tiền dày cộp kia nằm gọn trong tay, Tô Nhuyễn cũng phải than thầm một tiếng. Đúng là hào phóng thật khi bị dồn vào đường cùng. Ông ta cho rằng số tiền này chỉ lượn qua tay Tô Nhuyễn một vòng rồi sẽ quay về sao? Lần này ông ta đã lầm rồi, bởi vì Tô Nhuyễn bây giờ đã trở thành con Tì Hưu chỉ biết nuốt vào chứ chẳng chịu nhả ra. Đã đưa tới trước mặt cô rồi mà còn muốn lấy về ư? Nằm mơ!

Thấy Tô Nhuyễn nhét tiền vào cặp sách, Tô Văn Sơn ngập ngừng mãi không thôi, cuối cùng vẫn mở miệng: “Nhuyễn Nhuyễn, thật ra mẹ con là giáo viên đang dạy tại Trung học Đông Lâm.”

Ông ta thở dài một hơi, giả bộ sắp kể ra một sự thật động trời: “Trước kia chưa lần nào cha nghiêm túc nói với con về chuyện mẹ ruột của con.”

“Thật ra, cha với mẹ con ly hôn không hẳn là lỗi do mình bà ấy. Khi đó là do cha chẳng có tiền đồ gì, tuy rằng học đại học ra trường, nhưng vì vô tình đắc tội với cấp trên, bạn bè cùng khóa ra trường người nào người nấy đều thành cán bộ, thành lãnh đạo, chỉ có cha là phải về quê, an phận làm giáo viên tiểu học ở thị trấn nhỏ này.”

“Rốt cuộc thì cha cũng chẳng thể nào cho mẹ con được một cuộc sống sung túc như bà ấy hằng mơ ước. Con cũng biết mà, mẹ con vốn là người thành phố, từ bé đến lớn chưa từng phải chịu cái khổ nào như vậy.”

Tô Văn Sơn vừa nói vừa cẩn trọng quan sát sắc mặt con gái, thấy cô rũ mắt, gương mặt khẽ cứng lại, ngón tay lại không ngừng xoay tròn chuỗi hạt phật châu trên cổ tay, như trút sự bực dọc vào đó, trong lòng ông ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta lại tiếp lời, giọng điệu càng thêm phần chân thật: “Thật ra hồi con còn bé tí, bà ấy cũng đã từng quay về thăm con, cũng đã từng có một thời gian bà ấy đối xử với con vô cùng ân cần, săn sóc. Chuyện này chắc con vẫn còn nhớ rõ.”

“Cha còn cứ ngỡ bà ấy nhớ con lắm, cũng từng nghĩ đến chuyện sẽ đưa con về sống cùng mẹ. Dù sao thì điều kiện trên thành phố tốt như vậy, chắc chắn là tốt hơn nhiều so với việc con cứ sống mãi bên cha và bà nội.”

“Thuở ấy mẹ con cũng tỏ ra vô cùng vui mừng, thế nhưng cha vẫn thấy bất an trong lòng, nên mới cố ý lén lút dò hỏi một chút tình hình…” Tô Văn Sơn xoa trán, như thể đang băn khoăn không biết phải mở lời ra sao: “Sau đó cha mới biết, thật ra không phải vì bà ấy nhớ con, mà là sau đó bà ấy gả tới nhà họ Ngôn, trong nhà toàn là con cháu trai, chẳng có nổi một đứa con gái, thành ra bà cụ bên ấy vô cùng yêu quý cháu gái.”

“Thật ra nếu chỉ đơn giản như vậy thì cha cũng chẳng có gì để nói, nhưng cha quả thực không sao yên tâm nổi.”

“Con có biết câu ‘ có mẹ kế sẽ có cha dượng’ chứ? Điều này cha cũng thừa nhận, nhiều năm qua, vì muốn an ủi dì Đỗ, cha đã để con phải chịu không ít ấm ức, nhưng ít ra con ở lại đây, tốt xấu gì cũng không gặp phải nguy hiểm đến tính mạng.”

“Con xinh đẹp đáng yêu như con thế này, ngay thời điểm đó, cha lại tình cờ đọc được tin tức về vụ Lý Hiểu Hà trên báo chí…”

Tô Nhuyễn siết chặt chuỗi hạt phật châu trong tay. Rắp tâm hắt nước bẩn vào mặt Lý Nhược Lan và nhà họ Ngôn, Tô Văn Sơn quả là đủ tàn nhẫn. Chuyện Lý Hiểu Hà là sự kiện chấn động cả nước mấy năm về trước, nói về một cô bé nhỏ theo mẹ ruột đi bước nữa, rồi bị chính cha dượng cưỡng hiếp.

Tô Văn Sơn vẫn tiếp tục cái giọng điệu rủ rỉ của mình: “Cho nên cuối cùng cha đã từ chối, cũng dứt khoát ngăn cản không cho bà ấy gặp mặt con thêm lần nào nữa.”

Ông ta khẽ thở dài, ra vẻ đầy tiếc nuối: “So với tiền đồ danh vọng, cha càng hy vọng con có thể sống một cuộc đời vui vẻ, khỏe mạnh.”

“Sau đó gả con cho một tên tàn tật xấu tính sao?” Tô Nhuyễn không thể nhịn được nữa mà buông lời mỉa mai cay độc.

Cô cảm thấy ghê tởm tận đáy lòng. Cái thói lưỡi không xương, nói một đằng làm một nẻo của người nhà họ Tô đúng là có gen di truyền thật đấy. Tô Thanh Thanh thì còn non nớt trong khoản này, chứ Tô Văn Sơn đã sớm sử dụng nó đến mức nhuần nhuyễn rồi.

Nếu không phải có ký ức đời trước, đã biết rõ khuôn mặt thật của người này, sợ là Tô Nhuyễn sẽ thật sự ghê tởm, sau đó sẽ thật sự quyết định rời xa trường cấp ba Đông Lâm.

Với tính tình của cô, đã có thể nhẫn nhịn suốt nửa đời người, không một lần tha thứ cho Lý Nhược Lan, giờ lại thêm một lý do ghê tởm đến tận xương tủy như thế này nữa, thì Lý Nhược Lan mà muốn tiếp cận cô, e rằng chỉ là chuyện hão huyền, si nói mộng mà thôi.

Tô Văn Sơn này, quả nhiên là quá hiểu rõ cô con gái của mình rồi.

Tô Văn Sơn lại biến sắc, lộ ra vẻ mặt vô cùng hối hận và đau khổ: “Nhuyễn Nhuyễn, cha nào có ngờ, chuyện này lại khiến con gái cha phải chịu tổn thương lớn đến thế. Cha chỉ đứng trên lập trường của một người từng trải, cho rằng điều kiện nhà họ Lộc cũng chẳng phải là tệ hại gì, dù cho hiện tại nhìn có vẻ chẳng mấy tốt đẹp, nhưng sau này con sẽ hiểu thôi, trong một cuộc hôn nhân, những lợi ích thực tế mới là điều quan trọng nhất.”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, dù sao lần này nhà họ Tô chúng ta và nhà họ Lộc đã hủy hôn rồi, sau này sẽ chẳng còn bất cứ liên quan gì đến nhau nữa.”

“Con thu xếp đồ đạc cho cẩn thận, nếu con muốn đến trường làm thủ tục chuyển trường, ngày mai cha sẽ đưa con đi.” Dứt lời, ông ta chờ đợi một câu từ chối từ phía Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn siết chặt xấp tiền vào đáy cặp sách đã sờn cũ, ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tô Văn Sơn, ánh mắt kiên định nói: “Cha cứ yên tâm đi ạ.”

“Bây giờ con đã khôn lớn rồi, sẽ không dễ dàng bị người ta lừa gạt nữa.”

“Trải qua chuyện lần này, trong lòng con cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Trước kia con còn nhỏ dại, tính tình ương ngạnh, hễ gặp người hay chuyện không vừa ý là chỉ biết trốn tránh.”

“ Nhưng mà làm vậy là không đúng, con không thể vì đối phương xấu xa, đối phương đáng ghê tởm, mà chọn cách trốn tránh, thậm chí vì giận dỗi nhất thời mà từ bỏ cả tiền đồ xán lạn của mình, làm vậy thật quá ngu ngốc.”

Tô Nhuyễn nhìn thẳng vào mắt Tô Văn Sơn, nghiêm nghị nói: “Con muốn sống thật tốt, sống vô cùng tốt! Sau này, những kẻ lòng mang ý đồ xấu với con sẽ phải vĩnh viễn ngước mắt nhìn lên, không tài nào với tới được con, nhìn con ngạo nghễ đứng trên cao mà chẳng hưởng được chút lợi lộc nào, rồi hối hận cả đời vì đã từng làm tổn thương con.”

Tô Văn Sơn lập tức sững sờ, nhất thời chưa kịp nghĩ ra lời này của Tô Nhuyễn là nói về ai, thì đã nghe thấy cô hạ quyết tâm nói tiếp: “Cho nên, nhất định con phải tới trường trung học Đông Lâm.”

“Nhất định con phải khiến những kẻ không muốn con sống yên ổn phải hối hận!”

Sắc mặt Tô Văn Sơn khẽ biến đổi, điều này hoàn toàn không giống những gì ông ta đã tưởng tượng.

Sau đó ông ta lại nghe Tô Nhuyễn nói tiếp: “Mẹ kế thì tính là gì? Con tới trường trung học Đông Lâm có thể tiết kiệm cho cha hai ba ngàn tệ đó! Hơn nữa còn không cần cha phải chạy vạy lo liệu khắp nơi. Mấy chuyện này quan trọng hơn mẹ kế nhiều!”

Tô Văn Sơn: …

Tô Văn Sơn hiếm khi thấy đỏ mặt, giờ đây lại hiểu ra Tô Nhuyễn đã biết toàn bộ kế hoạch lừa gạt cô của ông ta và Đỗ Hiểu Hồng.

Nhưng cục đá do chính ông ta tự mang tới, giờ lại rơi vào chân mình, khiến ông ta chẳng nói được Tô Nhuyễn nửa lời. Tô Văn Sơn không vạch trần, trên mặt vẫn giữ nụ cười từ ái như cũ.

Vân Chi

Nhưng khi cô cúi đầu thu xếp hành lý, Tô Văn Sơn không nhịn được mà sa sầm mặt lại.

Xem ra Tô Thanh Thanh nói rất đúng, e rằng không thể dùng cách mềm mỏng với đứa con gái nhà mình …

Ông ta nhìn chiếc máy nhắn tin cài ở thắt lưng đang kêu réo, tự hỏi không biết con nhỏ Tô Thanh Thanh kia định làm cách nào để Tô Nhuyễn phải cúi đầu?

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 71: Cha là kẻ giăng bẫy hãm hại (4)