Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 72: Muốn chê cười tôi, tôi biến cô thành trò cười trước (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Tô Nhuyễn đã nghe thấy tiếng chiếc máy nhắn tin của Tô Văn Sơn vang lên từ lâu. Thực tình, cô cũng rất muốn biết bọn họ sẽ dùng phương pháp gì để buộc cô gả vào nhà họ Lộc.

Cũng may thời gian quá eo hẹp, bọn họ đều đang nóng lòng, nên Tô Nhuyễn sẽ không phải chờ đợi quá lâu.

Sau khi thu xếp hành lý xong, Tô Văn Sơn lấy cớ chúc mừng, muốn đưa cô và bà cụ Tô ra ngoài tiệm ăn một bữa.

Bà cụ Tô tiếc tiền: “Cần gì phải phung phí đến thế. Số tiền này để ở nhà cũng đủ ăn mấy bữa tươm tất rồi.”

Tô Văn Sơn cười nói: “Xem như bữa cơm đưa tiễn Nhuyễn Nhuyễn. Con bé chưa lần nào được ra tiệm ăn đâu.” Nói tới đây, ông ta khẽ cười tủm tỉm với Tô Nhuyễn: “Chỉ ba chúng ta thôi, không mang theo ai khác.”

Ông ta dùng giọng điệu thân mật như vậy, tạo cho cô một ảo tưởng rằng đây là ưu đãi chỉ mình Tô Nhuyễn nhận được, cũng là phần tình thương của người cha mà Tô Nhuyễn từng mong được hưởng trọn vẹn khi còn nhỏ.

Mỗi lần chỉ cần ông ta nói như vậy, là y như rằng Tô Nhuyễn lại vô cùng ngoan ngoãn.

Bà cụ Tô thấy vậy cũng mừng thay cho Tô Nhuyễn: “Cháu xem, quả nhiên cha cháu thương cháu nhất đấy chứ.”

Tô Nhuyễn chẳng nói thêm lời nào, cô đã không còn là kẻ ngốc bị người ta dắt mũi từ lâu rồi.

Ba người lên tới huyện, Tô Văn Sơn đưa thẳng hai người tới quán cơm Kiến Quốc. Bà cụ Tô nói: “Chúng ta qua quán cơm nhỏ bên cạnh đi, quán này đắt đỏ lại chẳng ngon lành gì.”

Trước đây, tiệm cơm Kiến Quốc là một tiệm cơm quốc doanh bề thế. Bề ngoài tuy khí phái nhưng thật ra hương vị cũng chỉ ở mức bình thường, chủ yếu dùng để chiêu đãi những vị khách quý từ bên ngoài đến, cốt để giữ thể diện. Còn thực tế, dân địa phương muốn ăn tiệm thường tìm đến những quán nhỏ, giá cả phải chăng mà hương vị lại ngon hơn nhiều.

Tô Văn Sơn nói: "Nơi này trang trọng hơn. Nhuyễn Nhuyễn sắp phải xa nhà đi học rồi, hôm nay chúng ta hãy xa xỉ một phen."

Tô Nhuyễn đưa mắt quan sát xung quanh, xem ra bọn họ đã hẹn nhau ở đây từ trước.

Sau khi ba người ngồi xuống, bà cụ vì tiếc tiền nên chỉ gọi một đĩa rau xanh giá rẻ nhất. Tô Văn Sơn thì đẩy thực đơn đến trước mặt Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn không chút khách sáo, lập tức gọi một đĩa thịt kho tàu đậm đà, một con gà nướng vàng ươm và một con cá hấp.

Người phục vụ nghe xong, mặt mày hớn hở ra mặt: "Cục trưởng Tô quả là hào phóng!"

Tô Văn Sơn phải mím chặt môi lại để không lộ ra vẻ bất mãn. Bữa ăn này xem như tiền lương cả tuần của ông ta đã bay mất.

Bà cụ vội vàng can ngăn: "Nhuyễn Nhuyễn à, con đừng gọi nhiều vậy, chúng ta ăn không hết đâu. Chú phục vụ ơi, bỏ bớt món gà và món cá đi ạ!"

Tô Nhuyễn đè tay bà cụ lại, tỏ vẻ quan tâm săn sóc nói: "Bà nội, tuy cha không dẫn Điềm Điềm và Minh Phong theo, nhưng chúng ta cũng không thể ăn mảnh được. Số đồ ăn này nếu không hết, cha sẽ gói lại mang về cho Điềm Điềm với Minh Phong ăn."

Tô Văn Sơn nghẹn lời. Nếu ông ta dám đóng gói đồ ăn thừa này mang về, để Đỗ Hiểu Hồng biết Điềm Điềm và Minh Phong ăn lại thức ăn thừa của Tô Nhuyễn, thì đừng mong trong nhà được yên bình.

Bà cụ vui mừng ra mặt: "Vẫn là Nhuyễn Nhuyễn nhà chúng ta hiểu chuyện nhất. Sau này gả chồng rồi..."

"Khụ!" Tô Văn Sơn cắt ngang lời bà cụ: "Mẹ à, mẹ lại nói gì bậy bạ vậy." Già rồi đúng là thiếu kiên nhẫn.

Sau đó, ông ta vội vàng bảo người phục vụ: "Mấy món cô bé vừa gọi, đều mang lên hết, làm nhanh chút nhé."

Nói xong, ông ta lại cảm thấy ruột gan như cắt, ánh mắt vô thức lướt về phía cửa lớn. Không thể để Tô Nhuyễn tiếp tục "lăn lộn" như vậy. Không chỉ hao tâm tốn sức, còn tốn quá nhiều tiền. Chỉ mới một tuần thôi mà ông ta đã bỏ ra gần ba ngàn đồng rồi, số tiền đó đủ cho Điềm Điềm chi tiêu cả một kỳ học đấy.

Vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời như trước đây thì tốt hơn.

Tô Nhuyễn cũng chống cằm, chậm rãi chờ đợi. Thực ra, cô rất muốn xem thử xem bọn họ có thể nghĩ ra được chiêu trò gì hay ho nữa.

Vân Chi

Ít nhiều Tô Nhuyễn cũng đoán ra được vài đường hướng. Đối với một người trẻ tuổi như cô hiện tại, có thể chèn ép cô ngoài chuyện học hành ra thì chỉ còn lại chuyện hôn nhân đại sự mà thôi.

Nhưng đợi đến khi nhìn thấy Tô Thanh Thanh dắt theo một người đàn ông bước vào từ cửa tiệm cơm, sắc mặt Tô Nhuyễn vẫn không kìm được mà trở nên lạnh tanh.

Cô vẫn luôn biết Tô Thanh Thanh vừa ngu xuẩn vừa luôn tự cho mình là đúng, không ngờ cô vẫn còn xem nhẹ sự hiểm độc của đối phương.

Rõ ràng Tô Thanh Thanh vừa bước vào cửa đã nhìn thẳng về phía bọn họ, vậy mà trên mặt còn cố làm ra vẻ bất ngờ: "Chị Nhuyễn, bác trai, bà nội, ba người cũng ở đây ạ? Thật là trùng hợp quá."

Nhìn thấy tên du côn lưu manh đi bên cạnh Tô Thanh Thanh, lúc này Tô Văn Sơn cũng không nhịn được mà khẽ nhíu mày.

Tên du côn kia là Võ Thắng Lợi, dáng người không cao ráo, làn da đen nhẻm, lại còn có cái bụng bia phệ. Vốn dĩ ngũ quan đã chẳng mấy đẹp đẽ, cộng thêm dáng vẻ nhún vai, đi đứng khom lưng, ánh mắt dâm tà đáng khinh, càng làm nổi bật khí chất lưu manh của anh ta. Nếu huyện Khai Vân có bảng xếp hạng khí chất du côn, chắc chắn anh ta có thể xếp hàng đầu.

Hơn nữa, anh ta không phải chỉ là một kẻ lưu manh tầm thường. Bác trai của anh ta là cục trưởng cục công an huyện Khai Vân, vì trong nhà chỉ có hai cô con gái, nên xem đứa cháu trai Võ Thắng Lợi này như con trai ruột của mình vậy.

Võ Thắng Lợi, gã không trình độ học vấn, cũng chẳng có nghề ngỗng gì, học hành dở dang cấp hai rồi lại có chân trong đồn công an. Hắn ta luôn hoành hành ngang ngược khắp huyện, khoác lên mình lớp áo nhân viên nhà nước nhưng thực chất lại là một tên lưu manh ghê tởm.

Hắn khét tiếng háu gái, đùa giỡn con nhà lành khắp nơi. Nghe nói hắn ta từng cưỡng đoạt trinh tiết vài cô gái, thế nhưng gần như tất cả các gia đình nạn nhân đều sợ mất mặt, sợ ảnh hưởng đến cuộc sống mà ngậm chặt miệng. Điều đó lại chẳng ngăn cản được Võ Thắng Lợi tự mình khoe khoang khắp chốn.

Nói chung, các cô gái con nhà đứng đắn trong huyện Khai Vân này, hễ thấy hắn là đều muốn trốn xa ba mét. Vậy mà không ngờ, Tô Thanh Thanh lại đi cùng kẻ đó đến quán ăn…

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 72: Muốn chê cười tôi, tôi biến cô thành trò cười trước (1)