Tô Văn Sơn nghiêng người, chặn lại ánh mắt thô thiển của Võ Thắng Lợi đang dán chặt vào Tô Nhuyễn: “Thanh Thanh, sao cháu lại quen biết Thắng Lợi?”
Tô Thanh Thanh còn chưa kịp trả lời, Võ Thắng Lợi đã hăm hở nói với Tô Văn Sơn: “Chú Tô, hai đứa cháu chỉ tình cờ gặp gỡ thôi ạ. Thanh Thanh bị ngã trên đường, cháu tiện tay giúp một phen, cô ấy lại khách sáo, cứ nằng nặc đòi mời cháu bữa cơm.”
Vừa nói, hắn vừa thuần thục móc ra một điếu t.h.u.ố.c lá thượng hạng từ trong túi áo, đưa cho Tô Văn Sơn. Chân dịch qua bên cạnh một bước, ánh mắt hắn dính chặt lên người Tô Nhuyễn: “Cô ấy là Tô Nhuyễn, chị gái mà Thanh Thanh nhắc đến phải không? Nghe nói sắp sửa thi đại học à?”
Ý trong lời này, rõ ràng là Tô Thanh Thanh cố tình giới thiệu cô cho hắn ta mà.
Tô Nhuyễn xoay chuyển Phật châu trên cổ tay, cúi đầu che đi ánh mắt lạnh lẽo. Cả huyện này đều biết, Võ Thắng Lợi lập chí phải cưới một cô sinh viên về làm vợ.
Đời trước, hắn ta đã từng bức tử một cô nữ sinh.
Ở cái thời thập niên 80-90 này, công tác trị an còn chưa hoàn thiện, trong những huyện thành nhỏ bé như Khai Vân, loại người nào cũng có. Những kẻ địa đầu xà giống như vua xứ mù, có thể một tay che trời còn hơn cả thời phong kiến.
Không gặp phải chuyện gì còn may, một khi vướng vào, dân chúng bình thường đối đầu với “giai cấp đặc quyền”, thì thật sự đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay.
Võ Thắng Lợi chính là một trong số những kẻ có được “đặc quyền” ấy. Hắn dựa vào ông bác trai có chức quyền, cậy quyền cậy thế, thái độ kiêu căng hống hách. Vừa ăn chơi đàng điếm, đùa giỡn con gái nhà lành khắp nơi, vừa ráo riết tìm kiếm đối tượng kết hôn cho riêng mình.
Hắn tự cho rằng, bản thân sinh ra trong một gia đình có m.á.u mặt, là gia đình số một số hai trong huyện Khai Vân này. Bởi vậy, chơi bời bên ngoài là một chuyện, còn cưới vợ về nhà lại là chuyện khác. Vợ hắn, thứ nhất cần phải vô cùng ưu tú, vẻ ngoài xinh đẹp; thứ hai còn phải có văn hóa, phải là sinh viên.
Lý do chính là: Có thể diện, biết cư xử phải trái, sau này còn có thể dạy dỗ tốt con trai hắn.
Nhưng mà, sinh viên ưu tú lại xinh đẹp làm sao có thể coi trọng loại du côn lưu manh như hắn? Đừng nói sinh viên, chỉ cần là con gái nhà đứng đắn đều chướng mắt Võ Thắng Lợi.
Thế nhưng Võ Thắng Lợi không cần người ta coi trọng, chỉ cần hắn coi trọng là đủ rồi.
Đời trước, cô gái bị hắn ta theo dõi tên là Triệu Tú Tú.
Gia cảnh của Triệu Tú Tú ấy bình thường, nhưng bản thân cô vừa xinh đẹp lại vừa ưu tú, thi đỗ được trường đại học sư phạm Đông Lâm danh tiếng.
Võ Thắng Lợi dây dưa rất lâu, nhưng đối phương vẫn không thèm để ý. Cộng thêm cô đi học không ở nhà, nhất thời Võ Thắng Lợi cũng không thể làm gì được con gái người ta.
Nhưng vào kỳ nghỉ hè năm thứ hai của Triệu Tú Tú, Võ Thắng Lợi cầm hai ngàn đồng tiền lễ hỏi và tờ giấy đăng ký kết hôn đi thẳng tới cửa nhà họ Triệu, nói mình đã là con rể của gia đình họ.
Người nhà họ Triệu bị chuyện hoang đường này sợ đến choáng váng, đương nhiên là không thừa nhận, nhưng Võ Thắng Lợi lại lấy ra tấm giấy đăng ký kết hôn thật như cuộc đời, quẳng sính lễ xuống, thông báo ép buộc nhà họ Triệu phải tổ chức một hôn lễ đàng hoàng.
Nhà họ Triệu kinh hồn bạt vía, chạy vạy khắp nơi, nhưng từ công an đến tổ dân phố, từ chính quyền cấp xã đến cấp huyện đều khẳng định tấm giấy đăng ký kết hôn kia là thật, việc này thuộc về tranh chấp nội bộ gia đình, bọn họ căn bản chẳng có cách nào can thiệp được.
Cầu cứu ở huyện Khai Vân vô vọng, cha Triệu dứt khoát định lên tỉnh báo công an.
Nhưng mà ông ta vừa lên xe khách đã bị Võ Thắng Lợi lái xe công an đuổi theo bắt về, nói nhà họ Triệu đã nhận sính lễ của nhà họ Võ, bây giờ lại chối bỏ là hành vi lừa gạt hôn nhân, tống giam ông Triệu ngay lập tức, dọa sẽ xử lý nghiêm khắc.
Nhà họ Triệu hoảng loạn đến mức trời đất như sụp đổ, lại chẳng có cách nào, Võ Thắng Lợi dùng việc này để uy hiếp, cầm tấm giấy đăng ký kết hôn ép Triệu Tú Tú phải nghe theo. Trong niên đại này nào có khái niệm cưỡng h.i.ế.p trong hôn nhân, chỉ cần có giấy đăng ký kết hôn, Võ Thắng Lợi làm gì cũng được coi là lẽ hiển nhiên.
Huống chi cha Triệu còn đang bị tống vào tù…
Triệu Tú Tú dùng đủ mọi cách, trốn thoát khỏi huyện Khai Vân, tìm đến trường học, nào ngờ Võ Thắng Lợi lại đuổi theo. Hắn mỉm cười nói với đối phương, thân thoát khỏi đây được, chứ trường học thì chạy đi đâu? Hắn sẽ tuyên bố chủ quyền ngay tại trường học, đường đường chính chính thực thi quyền làm chồng.
Cô gái tuổi xuân thì ngây thơ, bị biến cố ấy dồn vào bước đường cùng, vì thế sau khi trường học khai giảng không lâu, cô đã dùng m.á.u mình viết lên nỗi oan khuất, sau đó gieo mình xuống từ tòa nhà giảng đường…
Vân Chi. Cán bộ, giảng viên cùng sinh viên trường Đại học Đông Lâm ai nấy đều căm phẫn, làm to chuyện này, khiến dư luận cả nước chú ý. Sau đó, cả bộ máy Công an – Kiểm sát – Tòa án ở huyện Khai Vân mới đón nhận một đợt thanh trừng quy mô lớn. Võ Đại Minh bị xử bắn, Võ Thắng Lợi phải chịu hình phạt thích đáng…
Nhưng như vậy thì thế nào? Cô gái xinh đẹp ưu tú kia với tiền đồ rộng mở đã vĩnh viễn không còn trên cõi đời này nữa rồi.
Đó là chuyện xảy ra ba bốn năm sau đó. Bây giờ, nhà họ Võ vẫn đang lộng hành khắp nơi ở huyện Khai Vân, còn Võ Thắng Lợi vẫn ráo riết tìm kiếm cô sinh viên ưu tú kia khắp chốn.
Cho nên, đúng lúc này, Tô Thanh Thanh lại dẫn Võ Thắng Lợi tới trước mặt cô.
Cô ta muốn Tô Nhuyễn giống Triệu Tú Tú đời trước, bị dồn vào bước đường cùng. Tô Nhuyễn chỉ còn một lựa chọn duy nhất giữa Lộc Minh Sâm và Võ Thắng Lợi.
So sánh với nhau, đương nhiên cuối cùng cô chỉ có thể lựa chọn Lộc Minh Sâm. Dù sao, một người tàn tật vẫn còn tốt hơn tên lưu manh khốn nạn kia gấp trăm lần. Ít nhất, nhà họ Lộc là công dân thành phố, có thể đảm bảo cho cô một công việc đàng hoàng, tươm tất và một cuộc sống yên ổn.
Sau đó, Tô Nhuyễn và cha cô Tô Văn Sơn sẽ hoán đổi vị trí cho nhau. Không còn là Tô Văn Sơn ép Tô Nhuyễn phải gả vào nhà họ Lộc nữa, mà là Tô Nhuyễn phải cầu xin cha cô Tô Văn Sơn se duyên giúp mình với nhà họ Lộc.
Đến lúc đó, muốn đưa ra điều kiện gì với nhà họ Lộc, dĩ nhiên đều sẽ do Tô Văn Sơn… quyết định.
Huống chi, kế hoạch của Tô Thanh Thanh e rằng không chỉ dừng lại ở đó… Tô Nhuyễn khẽ nheo mắt, trong đáy mắt ánh lên vẻ nguy hiểm khó lường.