Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 74: Định giễu cợt tôi, tôi sẽ biến cô thành trò cười trước đã (3)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Đời trước, Tô Thanh Thanh từng nếm trải cảm giác bị Lộc Minh Sâm khước từ, cho nên cô ta cho rằng cho dù Tô Nhuyễn có đặt Võ Thắng Lợi và Lộc Minh Sâm lên bàn cân, rồi chọn Lộc Minh Sâm đi chăng nữa, cuối cùng vẫn sẽ bị Lộc Minh Sâm thẳng thừng từ chối.

Đến lúc đó, Tô Nhuyễn vẫn sẽ không trốn thoát được tình cảnh bị Võ Thắng Lợi bám riết không tha…

“Chú Tô, cô con gái nhà chú nom xinh đáo để ấy nhỉ.” Võ Thắng Lợi nhìn Tô Nhuyễn bằng ánh mắt dính dính như đỉa đói cứ lướt trên người cô, “Sao trước đây cháu chưa từng gặp cô ấy bao giờ vậy?”

Lúc này, Tô Văn Sơn cũng đã kịp suy nghĩ kỹ càng ý đồ của Tô Thanh Thanh, trong lòng không khỏi có chút tức giận. Ông ta thật sự không ngờ con bé lại dùng thủ đoạn đê hèn như vậy.

Văn Sơn muốn ép Tô Nhuyễn phải cúi đầu, ngoan ngoãn nghe lời, nhưng không phải bằng cách chà đạp cô đến mức này. Dù sao Tô Nhuyễn cũng là con gái ruột của ông ta, để Võ Thắng Lợi vướng víu vào thì ông ta có lợi ích gì chứ?

Ông ta không có ý định thông đồng làm bậy với loại người như Võ Đại Minh.

Tô Văn Sơn lại một lần nữa chắn tầm mắt của Võ Thắng Lợi: “Con bé nhà tôi bận học hành luôn, suốt ngày ở trường, tất nhiên là cậu không gặp được rồi.”

Võ Thắng Lợi làm như không nhận ra thái độ lạnh nhạt của Tô Văn Sơn. Hắn vốn dĩ là kẻ du côn, chẳng có tí tu dưỡng nào đáng nói, căn bản cũng chẳng thèm che giấu ý đồ của mình, vẫn mặt dày mày dạn cười nói: “Đi học thì tốt quá rồi, cháu thích nhất con gái có học, sau này có thể nuôi dạy con cháu thành người có tiền đồ…”

Tô Văn Sơn biết không thể khách sáo với loại người này, liền quay sang nói thẳng với Tô Thanh Thanh: “Thanh Thanh, không phải cháu mời Thắng Lợi đến ăn cơm sao? Mau đi cùng người ta đi chứ.”

Đúng lúc nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Võ Thắng Lợi cười hềnh hệch nói: “Đâu thể để con gái nhà người ta mời khách được, chú Tô. Bàn này của chú, cháu mời.”

Đoạn, hắn đút một tay vào túi, rung đùi, hất hàm nói với người phục vụ: “Ghi sổ bàn này của cục trưởng Tô vào cho tôi.”

Nhân viên phục vụ tức giận nhưng lại chẳng dám nói gì, hiển nhiên tên này là khách quen của thói “ghi sổ” này.

Thấy hắn định kéo ghế ngồi xuống bên cạnh mình, Tô Nhuyễn lập tức đứng bật dậy, mặt lạnh tanh nói: “Con về trước thu dọn đồ đạc, mọi người cứ tự nhiên dùng bữa.”

Võ Thắng Lợi cũng đứng dậy theo: “Định về đâu đấy? Tôi có xe máy, để tôi đưa em về.”

Tô Văn Sơn liền ngăn cản hắn: “Cậu đã mời khách sao có thể không ăn gì? Nhà tôi cũng chẳng xa, con bé có thể tự về.” Đoạn, ông ta ra hiệu cho Tô Nhuyễn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Tô Nhuyễn nhìn về phía Tô Thanh Thanh, lạnh nhạt nói: “Thanh Thanh, em ở lại cảm ơn đồng chí Võ này cho tử tế đi nhé. Chị thì đi tìm Hoắc Hướng Dương ôn lại chuyện cũ trước đây.”

Sắc mặt Tô Thanh Thanh lập tức thay đổi. Vừa ngẩng đầu lên, cô ta đã bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Tô Nhuyễn, đoạn lại nghe Tô Nhuyễn ghé sát vào tai mình nhỏ giọng nói: “Cô nói xem, nếu chị bị Võ Thắng Lợi dây dưa, anh ấy có trực tiếp cưới chị luôn không?”

Tô Thanh Thanh hoảng hồn. Cô ta chỉ muốn ép Tô Nhuyễn lựa chọn một người giữa Lộc Minh Sâm và Võ Thắng Lợi, lại quên mất vẫn còn một lựa chọn khác là Hoắc Hướng Dương!

Ngày thường, Tô Nhuyễn kiêu ngạo, biết Hoắc Hướng Dương và cô ta mập mờ với nhau, lập tức chẳng thèm để ý tới người nhà họ Hoắc. Nhưng đối mặt với Võ Thắng Lợi và Lộc Minh Sâm, chắc chắn Hoắc Hướng Dương là lựa chọn tốt nhất.

Như vậy không được rồi!!!

Cô ta định nói gì đó, nhưng Tô Nhuyễn đã vỗ vai một cái rồi quay người đi ra ngoài. Tô Thanh Thanh lập tức đứng dậy định đuổi theo, lại bị Tô Văn Sơn ngăn cản: “Thắng Lợi là do cháu mời đến, cháu phải ở lại dùng bữa cho tử tế với người ta chứ, rời khỏi lúc này thì không phải phép chút nào.”

Võ Thắng Lợi cũng nói hùa theo: “ Đúng đấy, cô chủ nhà mà lại bỏ đi trước, tôi phải làm sao bây giờ? Ở lại đi, tiện thể tâm sự với tôi thêm về chị gái cô…”

Tô Thanh Thanh bị giữ chặt, không cách nào nhúc nhích, ruột gan như lửa đốt, mà Tô Nhuyễn quả không lừa dối nàng ta, vừa rời khỏi tiệm cơm là lập tức thẳng tiến đến nhà họ Hoắc.

Trước đây, cô chẳng buồn chấp nhặt với Tô Thanh Thanh, bởi với cái tầm mắt và lối sống của đối phương, chắc chắn sẽ chẳng thể tiến xa được. Trùng hợp, cô lại có ân oán với nhà họ Hoắc, nên thuận nước đẩy thuyền, cô cũng có thêm thời giờ rảnh rang và tinh lực dư dả để làm những chuyện đáng giá hơn, như vậy chẳng phải tốt hơn sao?

Cô sống càng tốt, đó chính là cách trả đũa cay độc nhất đối với loại người hay đố kỵ như Tô Thanh Thanh.

Chỉ là không ngờ, cô không thèm để kẻ ngu dốt như Tô Thanh Thanh vào mắt, đối phương lại cho rằng cô yếu mềm dễ chèn ép. Vậy thì, cô cũng chẳng ngại gì mà không lộ ra nanh vuốt của mình cho nàng ta thấy.

Vân Chi

Muốn chê cười cô sao? Cứ để cô biến Tô Thanh Thanh thành trò cười trước đã.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 74: Định giễu cợt tôi, tôi sẽ biến cô thành trò cười trước đã (3)