Trong mắt mẹ Hoắc hiện lên một tia mãn nguyện, nhìn Tô Nhuyễn lại càng từ ái hơn: “Bé ngoan, mẹ biết cháu là người rộng rãi, nhưng những chuyện cần rõ ràng thì vẫn nên tính toán rạch ròi. Sau này chúng ta sẽ hòa thuận…”
“Xin lỗi …” Tô Nhuyễn cắt ngang lời bà ta: “Nhà họ Hoắc có hòa thuận hay không thì có liên quan gì với cháu đâu ạ?”
Hoắc Hướng Dương gãi đầu, đỏ bừng mặt nói: “Tô Nhuyễn, anh biết chuyện vừa rồi khiến em không vui lòng. Thật ra giữa anh với Tô Thanh Thanh không có gì khuất tất cả…”
Ngay cả liếc mắt xem thường cô cũng chẳng thèm cho anh ta. Lời này kiếp trước cô đã nghe suốt hàng ngàn vạn lần rồi. Cô lạnh lùng đáp lại: “Cháu nghĩ mọi người hiểu lầm rồi. Ngày đi xem mắt, rõ ràng mọi người đều để ý đến Tô Thanh Thanh, vậy thì đâu có liên quan gì tới cháu đâu chứ.”
Thấy thái độ lạnh lùng của Tô Nhuyễn, trong lòng mẹ Hoắc đột nhiên có chút bất an. Lúc này bà ta không còn rảnh để làm ra vẻ nữa, vội vàng nói ngay: “Sao có thể chứ, người Hướng Dương ưng ý vẫn luôn là cháu mà.”
Tô Nhuyễn buồn cười, nói: “Dì ơi, dẫu cho chỉ mình cháu cảm nhận sai thì còn có lý, nhưng không thể nói cả bà nội cháu, thím Hai, Tô Thanh Thanh, thím Triệu đều cảm nhận sai được đúng không ạ?”
Hoắc Hướng Dương luống cuống giải thích: “Không phải, mọi người thật sự hiểu lầm rồi ……”
“Hiểu lầm?” Tô Nhuyễn cười nhạt, ánh mắt pha chút châm biếm: “Cho dù ngày xem mắt đó, thái độ của nhà anh nhiệt tình với Tô Thanh Thanh chỉ là hiểu lầm, vậy thì sau đó sao anh không tới tìm tôi?”
Hoắc Hướng Dương theo bản năng liếc về phía mẹ Hoắc, trước đó anh ta quả thực muốn đến tìm Tô Nhuyễn, nhưng lại bị mẹ mình ngăn cản…
“Huống chi, ngày hôm sau Hoắc Hướng Mỹ còn cố tình nói với tôi, anh tự mình đưa Tô Thanh Thanh ra nhà ga, bảo rằng tình cảm giữa hai người rất tốt.”
Mặt Hoắc Hướng Mỹ lập tức đỏ bừng, Hoắc Hướng Dương vội vàng giải thích: “ Tôi chỉ là tiện đường giúp đỡ thôi, cũng là vì nể tình em gái em, tôi thật sự không có ý khác với cô ấy …”
“Người tôi thương vẫn luôn là em.”
“ Nhưng Tô Thanh Thanh lại nói với tôi, người anh thương là cô ấy.” Tô Nhuyễn nói tiếp: “Hơn nữa, cả nhà họ Tô chúng tôi đều cho rằng người nhà họ Hoắc các anh ưng thuận chính là Tô Thanh Thanh, thậm chí vì anh, Tô Thanh Thanh còn cố tình qua lại dạm hỏi với nhà họ Lộc.”
“Chuyện này là do anh gây ra, mà cô ấy cũng đã nhận định như vậy rồi.”
“Hôm nay tôi tới đây, chính là muốn nói từ nay về sau, anh đừng bao giờ nói những lời thương nhớ tôi trước mặt tôi nữa, giữa hai ta không có bất kỳ quan hệ gì.”
Hoắc Hướng Dương nôn nóng bước lên một bước: “Không, Tô Nhuyễn, không phải vậy đâu, em tin tôi đi mà, bây giờ tôi sẽ đi giải thích rõ ràng với cô ấy.”
Anh ta vẫn luôn cảm thấy chuyện của mình với Tô Nhuyễn đã chắc như đinh đóng cột, cho nên sau khi biết Tô Thanh Thanh có tình ý với mình mới vô cùng áy náy. Tuy rằng cũng có lúc anh ta từng d.a.o động, nhưng bây giờ Tô Nhuyễn kiên định nói muốn chấm dứt mọi dây dưa, anh ta mới phát hiện ra bản thân không cách nào tiếp thu kết quả này.
Vân Chi
Anh ta định nói thêm đôi lời, lại trông thấy hốc mắt Tô Nhuyễn đã đỏ hoe: “Xin anh đừng bao giờ đi giải thích, tôi không muốn vì anh mà khiến tình cảm chị em rạn nứt. Anh… Anh có biết, hôm nay cô ấy, cô ấy …”
Tô Thanh Thanh là kiểu con gái hoạt bát, chỉ cần rơi lệ là đã khiến người ta thương xót. Còn với người kiên cường như Tô Nhuyễn, chỉ việc hốc mắt đỏ hoe thôi đã đủ khiến người ta thêm phần đau lòng.
Hoắc Hướng Dương không biết làm sao, mẹ Hoắc vội vàng bước đến, muốn cứu vãn mối quan hệ: “Có phải Tô Thanh Thanh đã nói gì hay không? Đang yên đang lành sao cháu lại chạy tới đây?”
Tô Nhuyễn phát hiện ra bản thân thật sự không tài nào rơi nổi một giọt nước mắt, nên dứt khoát cúi đầu che giấu vẻ mặt của mình: “Cô ấy … Cô ấy giới thiệu cháu cho Võ Thắng Lợi.”
Hoắc Hướng Dương giật mình kinh hãi: “Sao có thể?”
Hoắc Hướng Mỹ cũng bị dọa sợ: “Võ… Võ Thắng Lợi? Là Võ Thắng Lợi cháu đích tôn của nhà cục trưởng Võ?”
Mẹ Hoắc vốn là người sâu sắc, vừa nghe đã đoán ra ngay uẩn khúc đằng sau. Bà nghiến răng quát Hoắc Hướng Dương: “Mẹ đã bảo con đừng trêu chọc cô ta rồi, ai biết cô ta không chỉ vô liêm sỉ, mà còn hiểm độc lạ thường như vậy …”
Lúc này Hoắc Hướng Dương cũng không còn tâm trạng nào để phản bác mẹ mình. Những chuyện Võ Thắng Lợi từng làm, phụ nữ con gái nhà lành chỉ nghe được đôi ba câu phong thanh, chứ đám đàn ông bọn họ thì truyền tai nhau rành rẽ từng chi tiết, biết rõ cái bản tính súc sinh của tên đó đến mức nào.
Anh ta vội vàng la lên: “Tô Nhuyễn, tôi lập tức cưới em! Tôi lập tức cưới em có được không?” Nói xong anh ta bước tới chộp lấy tay Tô Nhuyễn.