“Anh Hướng Dương!”
Tô Thanh Thanh vừa bước tới cửa nhà họ Hoắc đã nghe thấy câu ấy, đầu óc cô ta như bị ong vỡ tổ. Chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng thốt lên: “Anh không được cưới chị ta.”
Hoắc Hướng Dương còn chưa kịp thốt lời nào, mẹ Hoắc đã trừng mắt nhìn cô ta đầy vẻ chán ghét: “Vì lẽ gì? Nguyên tắc là nhà họ Hoắc chúng tôi đến xem mắt chị gái cô, là do cô không biết điều, tự tiện xí xớn lung tung, vậy mà còn dám đánh lận con đen rằng người chúng tôi ưng thuận lại là cô.”
Thấy cô con dâu ưng ý của bà sắp vuột mất, giờ đây mẹ Hoắc chẳng còn bận tâm giữ thể diện nữa: “Hôn sự của thằng Hướng Dương nhà tôi không liên quan gì tới cô, cho nên sau này đừng hòng bén mảng tới tìm nó nữa!”
Đối mặt với ánh mắt chán ghét thẳng thừng của mẹ Hoắc, Tô Thanh Thanh lập tức ngây người, choáng váng. Cô ta phải biết rằng trước đó mẹ của Hoắc Hướng Dương vẫn luôn tỏ ra vô cùng hiền thục, trước đây dù không thích cô ta cũng chỉ quanh co khéo léo khen ngợi Tô Nhuyễn một cách bóng gió mà thôi.
Hoắc Hướng Dương là người một mực nghe lời mẹ Hoắc. Trước đây cô ta thầm nghĩ đợi sau khi về làm dâu nhà họ Hoắc rồi, sẽ chậm rãi thay đổi ấn tượng của mình trước mặt bà Hoắc, nhưng mà bây giờ…
Vân Chi
Tô Thanh Thanh nhìn Hoắc Hướng Dương, trong mắt lại chứa đầy nước mắt: “Anh Hướng Dương, có phải chị gái em lại thêu dệt điều gì không? Anh không thể định tội cho em như vậy, xin hãy nghe em giải thích đã.”
Thế nhưng lần này Hoắc Hướng Dương không rảnh bận tâm tới cô ta nữa. Nếu Tô Nhuyễn bị Võ Thắng Lợi quấn lấy, e rằng đời này của cô sẽ bị hủy hoại mất. Anh nhìn Tô Nhuyễn, mặt đầy vẻ đau lòng, hiếm khi dùng giọng điệu kiên định nói với Tô Thanh Thanh: “Thanh Thanh, người tôi yêu thích chính là chị gái cô, người tôi muốn cưới cũng là cô ấy, xin lỗi cô!”
Tô Thanh Thanh như bị sét đánh ngang tai. Hoắc Hướng Dương yêu Tô Nhuyễn, lẽ nào đời này cô ta vẫn phải nhìn Tô Nhuyễn cao cao tại thượng mà coi thường cô ta sao? Những vinh hoa phú quý đó chẳng lẽ không có phần của cô ta sao?!
Không, không thể như vậy được! Rõ ràng là cô ta sắp thành công rồi! Rõ ràng là lần trước Hoắc Hướng Dương đã d.a.o động rồi cơ mà!
Trong lúc hoảng loạn, Tô Thanh Thanh nhìn thấy Tô Nhuyễn dịch bàn tay đang che đôi mắt mình ra. Trong mắt cô căn bản không có nước mắt, ngược lại là một nụ cười đầy ác ý, giống như đang ngầm nói: Tô Thanh Thanh, cô toi đời rồi.
Sợi dây lý trí duy nhất còn sót lại trong đầu Tô Thanh Thanh lập tức đứt đoạn: “Tô Nhuyễn, mày đê tiện! Mày hãm hại tao!”
Sau đó cô ta nhanh chóng quay sang nói với Hoắc Hướng Dương: “Anh không được cưới cô ta!”
“Căn bản cô ta không hề yêu anh, chỉ vì trốn tránh Võ Thắng Lợi nên mới lợi dụng anh thôi.”
Hoắc Hướng Dương nói: “Chính vì như vậy, tôi mới muốn cưới cô ấy, tôi sẽ lập tức cưới cô ấy.”
“Không được! Cô ta không hề yêu anh đâu, cô ta làm vậy là vì trả thù em.” Tô Thanh Thanh thét chói tai, đầu óc xoay chuyển trăm bề: “Anh cưới cô ta về, nhà anh sẽ không được yên bình đâu. Võ Thắng Lợi đã nhắm trúng cô ta rồi, anh nghĩ anh có thể thuận lợi cưới cô ta sao?”
“Cho dù hai người thật sự kết hôn, Võ Thắng Lợi cũng sẽ không để nhà họ Hoắc có kết cục tốt đẹp! Anh hãy nghĩ đến mẹ với em gái anh đi.”
Mợ Hoắc hít hà một hơi lạnh: “Con nhóc này độc địa thật! Rõ ràng là cô ta đã lên kế hoạch từ trước rồi, đã chặt đứt hết tất cả đường lui của chị gái mình!”
“Còn nữa, cô ta nói Tô Nhuyễn làm vậy để trả thù cô ta, vậy cô ta đã làm ra chuyện gì khiến người ta muốn báo thù chứ?”
“Vương Tiểu Cầm, tôi đã nói rồi, cô đừng suốt ngày nghĩ ra lắm ý đồ xấu xa như vậy, bây giờ cô xem, cô con dâu tốt đẹp sắp đánh mất rồi, đổi lại thành… Chậc chậc…”
“Kẻ nào thích anh rể tương lai mà lập tức đẩy chị gái vào hố lửa để dọn đường cho bản thân, thì sau này khi chán ghét mẹ chồng, không có cách nào thay đổi được, chẳng phải sẽ diệt trừ bà ấy sao?”
Mẹ Hoắc rùng mình một cái. Hoắc Hướng Dương nhìn Tô Thanh Thanh giống như lần đầu tiên anh ta nhận ra con người thật của đối phương vậy.
Lúc này đầu óc Tô Thanh Thanh đã rối bời, chỉ lúng túng chống chế theo thói quen: “Không phải, mấy người đừng nghe cô ta nói bậy, là tự Võ Thắng Lợi để mắt đến cô ta, tìm cháu hỏi han tin tức, không phải do cháu cố ý dẫn người tới.”
Mẹ Hoắc vốn là người đa nghi, bụng dạ hẹp hòi, bà ta lập tức nắm ngay được cái đuôi: “Ai nói cô cố ý dẫn Võ Thắng Lợi tới gặp Tô Nhuyễn?”
Chuyện này Tô Nhuyễn vừa mới nói, Tô Thanh Thanh còn chưa kịp tới đây, sao cô ta đã biết chắc chắn Tô Nhuyễn sẽ nói vậy? Rõ ràng là chuyện này hoàn toàn có thật!”
Tô Thanh Thanh sửng sốt, nhìn về phía Tô Nhuyễn, cô ta chưa hề nói sao? Chẳng phải cô ta đến đây để giãi bày sự tình, mong được mọi người thương xót sao?