Hoắc Hướng Dương chỉ là người mềm lòng, không muốn nghi ngờ ai, nhưng anh ta chẳng phải kẻ khờ khạo, nhìn thấy cảnh này thì còn gì là không hiểu thấu nữa. Anh ta lập tức kinh ngạc nhìn Tô Thanh Thanh chằm chằm: “Cô ấy quả thực…”
Tô Nhuyễn lại cố ý lấy tay lau khóe mắt, nhìn Tô Thanh Thanh nói: “Thanh Thanh, chị xin thề, tuyệt đối sẽ không tranh giành Hoắc Hướng Dương với em đâu. Cứ coi như đây là cách chị báo đáp cái ân tình ngày trước em đã bằng lòng gả vào nhà họ Lộc thay chị.”
Mẹ Hoắc lập tức nói: “Cô ta làm thế nào phải vì cháu! Chẳng qua bản thân cô ta thấy gả vào nhà họ Lộc có nhiều chỗ tốt mà thôi! Tô Nhuyễn, cháu đừng có để cô ta lừa gạt!”
Tô Nhuyễn lưng quay về phía mẹ Hoắc, cô đưa mắt nhìn Tô Thanh Thanh, đôi mắt chứa chan ý cười thầm, hai đóa “tiểu bạch hoa” mà xảy ra mâu thuẫn, ắt hẳn phải có một đóa sai trái. Việc gì cô phải tự mình đi cáo trạng đây?
Đối với những chuyện khó hiểu như vậy, mọi người càng ngẫm nghĩ, ấn tượng càng sâu sắc, càng tin vào những suy đoán của chính mình.
Tô Thanh Thanh nắm chặt tay, thân người run rẩy như cầy sấy. Những lời Tô Nhuyễn nói ra khiến cô ta muốn cãi lại cũng đành bó tay. Lẽ nào cô ta có thể chối bỏ chuyện gả thay kia không phải vì Tô Nhuyễn? Nhưng nếu thực sự vì Tô Nhuyễn, vậy thì hà cớ gì giờ lại đến tranh giành Hoắc Hướng Dương?
Tô Nhuyễn lại làm như không nghe thấy lời mẹ Hoắc vừa chất vấn, vẫn tiếp tục dùng giọng điệu đáng thương, tha thiết cầu xin: “Em nói với Võ Thắng Lợi một tiếng, bảo anh ta buông tha cho chị được không?”
“Em thân thiết với anh ta như thế, anh ta còn mời em đi ăn cơm, lại còn cùng em đi gặp mặt người lớn trong nhà. Em mà nói, chắc chắn anh ta sẽ nghe theo thôi, phải không?”
Tô Thanh Thanh cảm thấy tay chân lạnh toát, những lời này quá đỗi tương đồng với những lời cô ta từng vu oan cho Tô Nhuyễn và Lộc Minh Sâm khi họ ở bệnh viện năm xưa.
“Không phải thế!”
Giọng cô ta trở nên the thé: “Không phải thế, tôi căn bản không hề quen biết Võ Thắng Lợi chút nào!”
Cô ta nói dối đã quá nhiều, lúc hoảng hốt căn bản không tài nào sắp xếp được lời lẽ cẩn thận, tất nhiên là lộ ra trăm ngàn sơ hở.
Mẹ Hoắc nắm lấy thời cơ vàng này, muốn con trai mình nhìn rõ bộ mặt thật của Tô Thanh Thanh, lập tức nói: “Thật hay không, chỉ cần hỏi thăm một chút là ra ngay thôi. Võ Thắng Lợi nổi tiếng là thích khoe khoang nhất, thằng bé ấy đi đến đâu, làm những gì, chỉ cần tùy tiện hỏi vài người là biết rõ mười mươi ngay ấy mà.”
Nghe thấy thế, sắc mặt Tô Thanh Thanh tức thì trắng bệch không còn giọt máu.
Tô Nhuyễn thầm cười khẩy trong bụng, với cái bản lĩnh tâm lý và cái đầu óc nông cạn như thế này, mà lúc nào cũng muốn xem trò cười thiên hạ, đúng là chuyện nực cười!
Ngay sau đó, Tô Thanh Thanh bị mẹ Hoắc đuổi thẳng cổ ra khỏi nhà. Tô Nhuyễn vẫn làm ra vẻ kiên quyết thực hiện lời hứa của mình, rằng tuyệt đối sẽ không tranh giành Hoắc Hướng Dương với Tô Thanh Thanh. Vì thế không buồn để ý đến lời giữ lại của nhà họ Hoắc, cô cũng vội vã ra ngoài theo ngay.
Sau khi thoát khỏi Hoắc Hướng Dương đang định đuổi theo ra ngoài, Tô Nhuyễn mới ngoảnh lại cười trào phúng Tô Thanh Thanh: “Em cứ yên tâm, chị không cần Hoắc Hướng Dương đâu. Em cứ ra sức tranh thủ đi, có lẽ vẫn còn cơ hội tốt đấy!”
“Có điều, chắc hẳn trong lòng cô hiểu rõ, đối với đàn ông mà nói, thứ không chiếm được vĩnh viễn là thứ tốt nhất. Dù cho cô có dùng thủ đoạn hèn hạ ấy, dù cô có đạt được ý đồ ở bên anh ta chăng nữa, thì tôi đây vẫn sẽ là một cái gai nhọn hoắt cắm mãi giữa hai người các cô thôi.”
Nói tới đây, gương mặt Tô Nhuyễn đột nhiên lộ ra nụ cười ác liệt: “Chỉ cần cô chọc ghẹo tôi, tôi sẽ không ngần ngại đáp trả.”
“Tô Nhuyễn!!! Đồ đê tiện, vô sỉ!” Tô Thanh Thanh tức điên lên.
Tô Nhuyễn lười biếng nói: “E rằng còn chưa bằng một phần vạn mưu mẹo của cô. Tôi đây là học theo cô cả đấy chứ còn gì.”
“Tô Thanh Thanh, những thủ đoạn đó của cô còn non và xanh lắm. Không phải là tôi không biết dùng, mà là khinh thường không thèm dùng tới. Cho nên, bớt chọc tức tôi lại.”
Đáy mắt Tô Thanh Thanh chứa đầy hận ý: “Mày đừng có ở đây lớn tiếng hù dọa tôi! Võ Thắng Lợi sẽ không bỏ qua cho mày đâu, mày sẽ còn thảm hại hơn tao! Mày sẽ gặp báo ứng!”
“Vậy thì cứ chờ xem.” Gương mặt Tô Nhuyễn chợt lạnh tanh: “Đến lúc đó xem xem, rốt cuộc anh ta là báo ứng của tôi, hay là của cô.”
Sau đó Tô Nhuyễn đi thẳng về Tô Gia Câu. Sáng sớm ngày hôm sau, cô lặng lẽ rời giường, vác theo một chiếc túi vải lớn, bắt chuyến xe khách sớm nhất để lên thành phố.
Đêm qua khi Tô Văn Sơn đưa bà cụ về nhà, cô chính mắt nhìn thấy trên cằm cha mình có một vết cào dài hoắm, bà nội Tô vừa đau lòng xót xa, vừa phẫn hận tột cùng.
Có lẽ là do Đỗ Hiểu Hồng không thể lấy lại được hai ngàn đồng nên mới gây sự.
Tô Văn Sơn sẽ vì thanh danh và lợi ích mà ngăn cản Võ Thắng Lợi dây dưa với cô, nhưng Đỗ Hiểu Hồng lại chẳng có gì phải cố kỵ. Tránh được những phiền toái không đáng có này thì Tô Nhuyễn vẫn muốn tránh đi.
Đợi đến khi Đỗ Hiểu Hồng biết Tô Văn Sơn không cản được người, Võ Thắng Lợi cũng không chặn được Tô Nhuyễn, và Tô Nhuyễn đã thật sự ôm hai ngàn đồng của bà ta mà chạy trốn, bà ta lại nổi cơn tam bành lên. Khi ấy, Tô Nhuyễn đã đến khu tập thể dành cho công nhân viên chức của trường trung học Đông Lâm rồi.