Cuối tuần, khắp khu tập thể vang tiếng trẻ con nô đùa và tiếng người già trông cháu.
Tô Nhuyễn vừa mới tới dưới lầu, một bà cụ đang đỡ cháu trai tập đi đã cười nói: “A, đây là con gái nhà cô giáo Lý hả?”
Một người khác nói: “Nhìn qua là biết ngay, xinh thật đấy, giống hệt như đúc từ một khuôn với cô giáo Lý.”
Tô Nhuyễn kinh ngạc, sao mà người ở khu tập thể lại biết cô rồi? Đang lúc bất ngờ, cô lại nghe thấy có tiếng người nói: “Không phải nói buổi tối mới tới sao? Sao mà đến sớm vậy?”
Người kia cười trêu chọc: “Chắc là mẹ cháu vẫn chưa chuẩn bị xong đâu, hai ngày nay bà ấy bận rộn quay cuồng như chong chóng vậy.”
Có bác gái trực tiếp ngẩng đầu, cất giọng oang oang gọi vọng lên lầu trên: “Cô giáo Lý, con gái nhà cô tới rồi này!”
Ngôn Thiếu Thời thò đầu qua ô cửa sổ, vừa trông thấy Tô Nhuyễn đã mừng rỡ la toáng lên: “Oa, chị! Đúng là chị gái em rồi! Chị gái em đã về rồi!”
Sau đó cậu nhanh chóng rụt đầu về, chẳng bao lâu đã có tiếng bước chân chạy lạch bạch từ ngoài hành lang vọng vào.
Rất nhanh cậu thiếu niên đã xuất hiện trước cửa khu tập thể, một tay vươn ra định nhận lấy túi hành lý của Tô Nhuyễn. Bởi vì hơi nặng, cậu không thể xách nổi, thân người nhoài hẳn về phía sau mà ngã bịch xuống đất. Tô Nhuyễn còn chưa kịp cười, chính cậu đã tự cười ha ha trước, cuối cùng dùng sợi thắt lưng buộc vào túi, mỗi người một bên ghé vai đỡ lấy mà vác cùng Tô Nhuyễn, mồm mép liến thoắng không ngớt: “Chị, sao chị lên sớm thế? Em với mẹ còn chuẩn bị tối nay đi đón chị đó!”
“Cậu cũng đang ở nhà, bà ngoại nghe nói hôm nay chị sẽ lên, bảo cậu mang tới rất nhiều đồ ăn ngon!”
Cậu liến thoắng kể lể mọi người đã mong ngóng cô đến thế nào, khiến Tô Nhuyễn có cảm giác giống như mình thật sự chỉ là một người con xa nhà biền biệt bao lâu nay mới lại có ngày trở về…
Trên lầu ba, cửa phòng đã mở toang. Lý Nhược Lan mặc tạp dề đứng chờ sẵn trước cửa, bà vừa thấy con gái liền sốt ruột hỏi: “Sao không gọi điện thoại trước, lại còn mang theo nhiều đồ đạc đến thế này!”
Nói xong, bà lại lo lắng nhìn cô: “Đã xảy ra chuyện gì sao, con gái?”
Tô Nhuyễn không ngờ điều mẹ cô chú ý lại là điểm này, hơn nữa còn rất lạ lùng. Rõ ràng là trước đó cô chẳng thấy đó là chuyện gì quan trọng, nhưng sau khi Lý Nhược Lan hỏi những lời này, chẳng hiểu sao trong lòng cô lại dấy lên chút ấm ức.
Tuy nhiên, Tô Nhuyễn vẫn lắc đầu: “Không có việc gì đâu mẹ, chỉ là con không muốn nán lại Tô Gia Câu thêm nữa thôi.” Cô chẳng muốn bất kỳ chuyện gì từ nhà họ Tô đến quấy rầy cuộc sống yên ấm của gia đình họ Ngôn lúc này.
Tô Nhuyễn vừa vào nhà, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi trong phòng đã cẩn thận hé đầu ra, khuôn mặt ông có đến năm sáu phần tương tự Lý Nhược Lan.
Lý Nhược Lan mỉm cười giới thiệu: “Đây là cậu út của con.”
Tô Nhuyễn chào cậu một tiếng. Kiếp trước, các cậu cũng thường xuyên đến thăm nom cô, nên Tô Nhuyễn không cảm thấy quá xa lạ.
Thấy cô không tỏ vẻ gì xa cách, Lý Tôn Dũng thở phào nhẹ nhõm, đoạn rạng rỡ nói: “Cháu về là tốt rồi, tốt quá rồi, bà ngoại vẫn luôn nhớ thương cháu đó.”
Chắc là cậu út nghe tin cô đã nhận lại mẹ, nên mang ít đồ chuẩn bị từ trước tới đây. Vì Tô Nhuyễn đến sớm hơn dự tính, cậu út e rằng cô còn chưa quen nên không nán lại lâu. Chỉ dặn dò “Khi nào rảnh thì qua nhà bà ngoại chơi” rồi liền đi về, nhường lại không gian cho mẹ con Tô Nhuyễn thêm gắn bó.
Đúng là Tô Nhuyễn cảm thấy có chút xa lạ thật, nhưng tạm thời cô không phát hiện ra điểm nào cần phải gượng ép thân thiết, tất cả mọi người trong nhà họ Ngôn đều đối đãi với cô bằng thiện ý chân thành.
Thôi thì, cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Sau bữa cơm tiếp đón thịnh soạn, Tô Nhuyễn đi rửa bát. Lý Nhược Lan cũng không ngăn cản, còn Ngôn Thiếu Thời thì lại lẽo đẽo theo cô, đòi rửa bát phụ.
Cậu bé vừa rửa bát vừa giục giã không thôi: “Chị ơi, mau lên mau lên, Anh Hùng Xạ Điêu sắp chiếu rồi.”
Tô Nhuyễn bật cười: “Vậy em ra ngoài trước đi, một mình chị rửa là được rồi.”
“Không được đâu! Rửa bát phải có hai người, một người rửa nước đầu, một người rửa nước sau.”
“Truyền thống” này của nhà họ Ngôn quả thật thú vị.
Khi hai người rửa bát xong, tiếng nhạc hiệu của bộ phim “Anh Hùng Xạ Điêu” cũng đã vang lên từ chiếc ti vi 21 inch trong phòng khách.
Ngôn Thiếu Thời không kịp lau khô tay, vội vàng chạy về phía phòng khách. Đợi khi Tô Nhuyễn đi ra, cậu đã yên vị trên chiếc ghế sô pha rồi, còn vỗ vỗ vào khoảng trống bên cạnh mình, nói: “Chị, chị qua đây ngồi đi.”
Lý Nhược Lan cũng cầm chiếc áo len đan được một nửa sang đây. Áo màu vàng nhạt, hiển nhiên là bà đan cho con gái mặc. Bà ướm thử lên người Tô Nhuyễn: “Mẹ thấy kiểu này không tệ lắm, không lớn không nhỏ.”
Ngôn Thiếu Thời chợt liếc mắt qua: “Màu này đẹp, hợp với chị con lắm, rất tôn da.”
Ngôn Thành Nho đi ra từ phòng bếp mang theo một đĩa trái cây đã được rửa sạch, nghe thấy vậy liền cười nói: “Con thì biết cái gì!”
Lý Nhược Lan cười: “Thằng bé học cách nói của bà Tôn hàng xóm đó. Kiểu đan này em cũng học từ bà ấy, em thấy Nữu Nữu nhà bà ấy mặc vô cùng xinh đẹp.”
Vào những năm này, gần như người phụ nữ nào cũng biết đan áo len, họ thường xuyên trao đổi với nhau về các kiểu đan. Mẹ cô vừa giơ áo lên, nhưng Tô Nhuyễn vẫn chưa hình dung ra được kiểu dáng cụ thể ra sao.