Võ Thắng Lợi nhìn thấy Tô Nhuyễn, mắt sáng rỡ: “Nhuyễn Nhuyễn, không làm phiền em học đó chứ?”
Tô Nhuyễn không nói gì, trực tiếp lặng lẽ dẫn anh ta ra khỏi cổng trường. Đợi đến khi ra ngoài rồi, cô mới lạnh lùng hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Võ Thắng Lợi mỉm cười, định khoác tay lên bả vai cô: “Chắc mẹ em vẫn chưa kịp nói cho em hay, anh với em sắp thành vợ chồng rồi.”
Tô Nhuyễn nghiêng người né tránh cái móng heo của anh ta, mãi một lúc sau mới nhận ra, người mẹ mà anh ta nói là Đỗ Hiểu Hồng.
“Chuyện này Đỗ Hiểu Hồng nói không có trọng lượng. Nếu thật sự sắp đính hôn, anh bảo cha tôi phải đích thân tới nói chuyện.”
Đương nhiên là Tô Văn Sơn làm sao có thể tự mình tới thông báo chuyện này rồi. Nghĩ đến vẻ mặt lạnh như tiền của ông ấy, trong lòng Võ Thắng Lợi lại ấm ức khôn nguôi.
Bác trai mình đã tự mình tới dạm hỏi, vậy mà Tô Văn Sơn lại dám từ chối không nể mặt. Ông ta nghĩ mình là ai cơ chứ! May mà còn Đỗ Hiểu Hồng tương đối biết điều.
Võ Thắng Lợi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhuyễn, lòng dạ ngứa ngáy. Nếu nói chuyện tử tế không xong, vậy thì chi bằng dùng vũ lực. Dù sao cô gái này anh ta coi như đã là của anh ta rồi.
Đợi tấm giấy kết hôn tới tay, dù Tô Văn Sơn có là cục trưởng cục giáo dục đi chăng nữa, cũng sẽ không làm được gì.
Nghĩ tới việc còn cần dỗ dành Tô Nhuyễn, Võ Thắng Lợi đành tạm thời nén cơn bực dọc, cười hì hì nói: “Được, lần này về anh sẽ nói chuyện cho ra ngô ra khoai với cha vợ, chắc chắn sẽ để ông ấy tự mình tới thông báo cho em.”
“ Nhưng mà hôm nay anh cũng tới rồi, em cho anh một bức ảnh nhé?” Anh ta nháy mắt vài cái với Tô Nhuyễn, tự cho là phong lưu mà nói: “Ngày thường chẳng mấy khi gặp mặt, để anh nhìn ảnh mà nhớ tới em được không?”
Đời trước, càng về sau địa vị càng lớn, đã rất nhiều năm rồi Tô Nhuyễn chưa từng gặp phải hạng người ngang ngược thế này. Cô xoay nhẹ tràng hạt trên cổ tay, khẽ niệm A Di Đà Phật trong lòng, chưa đến lúc động thủ, đành nhẫn nhịn thêm chút nữa.
Thấy sắc mặt Tô Nhuyễn không vui, Võ Thắng Lợi cũng chẳng buồn bận tâm, lập tức mở miệng đe dọa: “Nếu không lát nữa anh sẽ theo em về tận lớp mà lấy đấy nhé?”
Vân Chi
“Nếu thầy cô có hỏi tới, anh sẽ nói anh là bạn trai em, bao giờ em đưa anh ảnh chụp anh mới chịu rời đi.”
Ý trong lời này chính là nếu không đưa ảnh, anh ta sẽ không buông tha.
Tô Nhuyễn nói: “Trong trường học không mang theo ảnh chụp.”
Võ Thắng Lợi cũng đã sớm có sẵn đối sách: “Vậy bây giờ chúng ta đi chụp ảnh, anh thấy bên kia đường có hiệu ảnh kìa.”
Tô Nhuyễn thừa hiểu Võ Thắng Lợi đang tính toán điều gì.
Ở cái thời này, hôn thú chẳng đòi hỏi phải chụp ảnh đôi ngay tại chỗ như sau này. Mỗi người chỉ cần mang theo một tấm ảnh dán vào là xong. Đời trước, Võ Thắng Lợi đã dùng một tấm ảnh của Triệu Tú Tú cùng giấy tờ tùy thân của cô ta, nhờ người quen ở cục dân chính, làm giả một tờ hôn thú y như thật.
Đời này gặp phải Tô Nhuyễn, hiển nhiên hắn cũng định giở trò tương tự.
Biết rõ mưu đồ này, Tô Nhuyễn khi ra ngoài đã mang theo tất thảy ảnh chụp của mình. Không phải cô sợ tên Võ Thắng Lợi giở trò, mà là cô muốn nắm chắc từng đường đi nước bước của hắn. Ít nhất, cô cũng phải biết đích xác khi nào hắn sẽ làm cái hôn thú kia, để cô kịp thời liệu bề đối phó.
Tô Nhuyễn giả vờ sợ hãi, ngoan ngoãn đi theo hắn tới hiệu ảnh.
Buổi chụp ảnh diễn ra thuận lợi đến bất ngờ. Có lẽ vì không muốn gặp rắc rối trong giai đoạn nước rút này, Võ Thắng Lợi suốt cả buổi đều giữ mình trong khuôn phép.
Mãi đến khi cầm chắc giấy hẹn trong tay, biết rõ ngày mai là có thể đến lấy ảnh, Võ Thắng Lợi mới hớn hở ra mặt. Vừa bước chân ra khỏi hiệu ảnh, hắn đã vươn tay định ôm lấy eo Tô Nhuyễn.
Tô Nhuyễn khẽ nghiêng người né tránh. Đi ngang qua sạp trái cây, cô đưa cho người bán hàng năm hào, chọn quả táo lớn nhất rồi nhanh chân bước tiếp.
“Nhuyễn Nhuyễn, đợi anh với!” Võ Thắng Lợi cũng sải bước nhanh hơn. “Để anh đưa em về trường.”
Ảnh đã chụp xong rồi. Dù sao thì hắn cũng đã lặn lội lên thành phố một chuyến, nếu cứ thế này quay về thì đúng là phí công vô ích...
Hắn nhìn dáng người thon thả của Tô Nhuyễn, khẽ l.i.ế.m môi, cười hì hì đuổi theo. Sớm muộn gì con bé này chẳng là vợ mình? Cứ hưởng thụ chút "phúc lợi" trước thì có gì là sai đâu nhỉ?
Giờ này trời đã nhá nhem tối, ngoài đám học sinh trung học lục tục đến trường học buổi tối, trên đường gần như vắng hoe bóng người. Võ Thắng Lợi hưng phấn lẽo đẽo theo Tô Nhuyễn quẹo vào một con ngõ nhỏ.
Hắn nhìn không gian vắng ngắt xung quanh, không nén được tiếng cười đắc ý. Quả nhiên ông trời cũng chiều lòng hắn rồi, Tô Nhuyễn thế mà lại tự chui vào ngõ cụt.