Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 82: Đánh người

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“Em xem kìa, em chạy làm gì chứ?" Hắn nhìn chằm chằm Tô Nhuyễn, không hề che giấu sự thèm khát trong ánh mắt. Hắn vươn tay định ôm lấy cô: "Hòa thượng chạy được, chùa có chạy được đâu? Hay là, lúc em tới buổi tự học tối, anh sẽ đến học cùng em nhé?"

Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cảnh Tô Nhuyễn hoảng loạn giãy giụa rồi. Từ khi gặp mặt, Tô Nhuyễn vẫn luôn dùng gương mặt lạnh tanh đối diện với hắn. Nhưng giờ phút này, cô bỗng nhiên cong môi, nở một nụ cười sung sướng nhìn đối phương: “Đến trường học cùng tôi ư?"

Võ Thắng Lợi sửng sốt, còn chưa kịp nghĩ ra vì sao cô lại thay đổi thái độ, đã cảm nhận được một cơn đau thấu từ bụng truyền tới. Hắn định theo phản xạ mà kêu to, nhưng lại bị một quả táo cứng ngắc ấn chặt vào miệng.

Lực ấn quá mạnh khiến răng hắn đau điếng, tiếng kêu nghẹn ứ trong cổ họng. Sau đó, một cú đ.ấ.m tàn nhẫn hơn tiếp tục giáng xuống bụng hắn.

Đời trước, sau khi chịu thiệt thòi không ít lần trước mặt người nhà họ Hoắc, lại còn từng bị bắt cóc một bận, cô đã có chủ ý đi học quyền anh.

Dù không sánh được với những người tập võ chuyên nghiệp, nhưng để xử lý loại côn đồ vặt như Võ Thắng Lợi thì hoàn toàn thừa sức.

Võ Thắng Lợi rên rỉ đau đớn, mặt mày vặn vẹo. Còn cô gái đang ra tay lúc này lại hệt như ác quỷ từ địa ngục bước ra, thậm chí sau khi đ.ấ.m mạnh cho hắn một cú, còn nhoẻn cười xinh đẹp, thong thả nói tiếp lời còn dang dở: “… Chỉ cần anh dám tới, thì cứ việc bước tới!”

Nghe đến đó, Võ Thắng Lợi còn tưởng Tô Nhuyễn định g.i.ế.c mình. Dưới cơn đau đớn lại bùng lên sức lực lạ thường, hắn lập tức vùng dậy, điên cuồng lao tới Tô Nhuyễn. Tô Nhuyễn tiện tay vớ lấy viên gạch kế bên, hoảng loạn đập thẳng vào đầu gã, đồng thời gối cô cũng thúc mạnh vào hạ bộ của hắn.

Võ Thắng Lợi đau đến độ không biết nên ôm mặt hay ôm hạ bộ, cả thân người ngã nhào xuống đất, co giật run rẩy rồi ngất lịm đi.

Tô Nhuyễn vẫn chưa nguôi giận, đạp bồi cho hắn thêm một cú nữa, sau đó mới ném viên gạch trong tay xuống, xoay gót đi về phía trường học.

Chuyến này coi như khai vị, chắc đủ để hắn phải nằm viện vài hôm rồi. Lần sau gặp mặt, cô sẽ chuẩn bị cho hắn một món quà ra trò hơn.

Cô đi khỏi không bao lâu, một bóng người vọt vào con hẻm nhỏ, ngồi xổm kiểm tra cái thân người thù lù dưới đất, rồi ghét bỏ quay lưng bỏ đi …

Sáu giờ sáng ngày hôm sau, khi gần tới giờ tựu trường buổi sáng, không ít học sinh trong trường mơ hồ nghe thấy một tiếng thét chói tai vì kinh hãi. Không lâu sau, tiếng còi xe công an và xe cứu thương đã vang lên inh ỏi.

Buổi sáng, những học sinh đi ngang qua đã nắm được tình hình, tới trường bàn tán xôn xao: “Ở con hẻm tối tăm đằng kia, sáng nay người công nhân quét dọn đường phố đã phát hiện một người nằm bất động bị đánh bầm dập trên đường, còn tưởng là đã có người thiệt mạng nên sợ hãi báo công an. Khi công an tới nơi, họ phát hiện chỉ là hôn mê, liền đưa người đó tới bệnh viện.”

“Chẳng biết đối phương đã nằm đó từ bao giờ. Thời tiết thế này mà nằm phơi sương gió cả một đêm ngoài trời, đúng là phải chịu tội lớn.”

Tô Nhuyễn có chút bất ngờ, trong tình huống bình thường, Võ Thắng Lợi ngất chừng một hai tiếng lẽ ra phải tỉnh rồi mới đúng. Tuy rằng tám chín giờ tối tuy vắng người qua lại, nhưng vẫn có thể tìm được người ra tay giúp đỡ.

Sao gã ta lại nằm lại đó suốt cả đêm được chứ?

Tô Nhuyễn ngẫm đi ngẫm lại, chỉ có thể cho rằng sức khỏe của gã quá kém cỏi, dẫn tới việc tỉnh dậy quá muộn màng.

Vào những năm tháng không có điện thoại di động này, cũng không có những hoạt động giải trí về đêm rực rỡ, muôn màu muôn vẻ. Sau chín giờ tối, trên đường cơ bản đã chẳng còn bóng người, đèn đường cũng sẽ tắt ngúm đúng mười một giờ khuya.

Nếu Võ Thắng Lợi tỉnh dậy quá trễ, trên đường vắng tanh, tối om như mực, gã có muốn nằm lại trên đường cho tới hừng đông cũng chẳng xong.

Chậc chậc, đúng là chịu một trận đau nhớ đời rồi. Mong rằng hắn có thể nằm viện thêm vài ba hôm nữa.

Nhân tiện đây, bệnh viện gần nhất hình như chính là bệnh viện trực thuộc Đại học Đông Lâm thì phải? Ngày kia cô tới thăm Lộc Minh Sâm, không biết liệu có thể vô tình gặp hắn ta ở đó chăng?

Việc Tô Nhuyễn có gặp được Võ Thắng Lợi hay không vẫn chưa rõ, nhưng Lộc Minh Sâm thì đã chạm mặt hắn trước một bước rồi.

“Ôi chao, Lão đại, anh không biết đâu, chị dâu quả thật quá mức oai phong lẫm liệt.” Bùi Trí Minh vừa quơ chân múa tay vừa miêu tả: “Anh không biết sau khi nhận được tin, em đã lo sốt vó đến thế nào đâu, chỉ sợ chị dâu mình bị bắt nạt mất thôi.”

“Kết quả, anh thử đoán xem?” Anh ta tỏ vẻ thần bí, ghé sát lại Lộc Minh Sâm đang ngồi trên chiếc xe lăn, rỉ tai nói khẽ: “Em vừa mới tới nơi đã nhìn thấy, chị dâu đang đè tên lưu manh ấy xuống đất, ra sức mà đánh hắn tới tấp.”

Vậy mà hôm nay, Lộc Minh Sâm lại không hề né tránh. Hơn nữa, chẳng biết là đã buông xuôi hay lười phải bận tâm, anh cũng không thèm sửa lại cách gọi “chị dâu” của Bùi Trí Minh, chỉ hờ hững liếc mắt về phía phòng bệnh ngay bên cạnh.

Từ phòng bệnh vọng ra tiếng kêu gào thảm thiết: “...Tô Nhuyễn! Tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày!... Hắt xì!”

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 82: Đánh người