Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 83: Tối hậu thư (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Sau khi lau mũi một hồi, hắn ta lại hung tợn tiếp lời: “Bố ơi, bác con đâu? Con muốn gọi điện thoại cho bác ấy ngay! Hắt xì!… Con muốn lập tức cưới con nhóc c.h.ế.t tiệt đó về.”

“Để cô ta trở thành vợ con rồi, xem con xử cô ta ra sao! Nhất định con sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta! Hắt xì! Hắt xì!!”

Bùi Trí Minh đi sau xe lăn của Lộc Minh Sâm, cả hai cùng dừng lại trước phòng bệnh. Nhìn thấy gã đàn ông xấu xí, trông chật vật và ghê tởm đang gào thét bên trong, anh ta khẽ nhíu mày, nói: “A, đúng là trùng hợp thật, vừa nhắc đã thấy rồi!”

Dứt lời, anh ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý để Lộc Minh Sâm cười nhạo kỹ thuật diễn vụng về của mình, nhưng kết quả là Lộc Minh Sâm hoàn toàn chẳng thèm để ý đến anh ta, chỉ lười nhác phóng tầm mắt vào kẻ đang nằm bệnh trong phòng.

Nhận ra ánh mắt đó, Bùi Trí Minh thầm nghĩ, chậc chậc, có kẻ sắp gặp họa lớn rồi đây!

Kẻ trong phòng bệnh vẫn chưa hay biết mình đang bị theo dõi, một người đàn ông đầu hói hình địa trung hải, dáng người và diện mạo giống Võ Thắng Lợi đến bảy tám phần, nhíu mày hỏi: “Thật sự là do con bé Tô Nhuyễn đánh con ra nông nỗi này ư?”

Võ Thắng Lợi vừa xấu hổ vừa bực tức đáp: “Cô ta đánh úp bất ngờ, ai mà ngờ được cô ta lại dám lấy gạch đập con chứ!”

Bố Võ nói: “Con bé đó quả là quá độc ác rồi, theo bố thì, với loại người không an phận như thế này, chỉ cần dạy cho một bài học là được rồi, đừng cưới về nhà làm gì.”

“Cưới chứ, tại sao lại không cưới?” Võ Thắng Lợi cười khẩy, nói: “Cưới về nhà rồi chẳng phải vẫn do con toàn quyền định đoạt sao? Không an phận ư? Trói cô ta lại thì xem cô ta có an phận được không …”

“Mẹ kiếp!” Bùi Trí Minh nghe thấy những lời đó, tay siết chặt thành nắm đấm: “Loại người như vậy mà còn sống làm gì?”

Võ Thắng Lợi vẫn còn đang tiếp tục: “Cùng lắm thì đợi ông đây chơi chán chê rồi ……”

Anh ta còn chưa dứt lời, đã cảm thấy sau gáy lạnh toát, cứ như bị một thứ gì đó vô cùng nguy hiểm theo dõi, một luồng khí lạnh chậm rãi bò dọc sống lưng. Theo bản năng, hắn ta ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, đậu ngay trước cửa phòng bệnh của mình.

Người đàn ông đó có vẻ ngoài cực kỳ tuấn tú, chỉ là dưới mắt trái có một vết sẹo dữ tợn, tựa như bị đao chém. Đặc biệt giống hệt loại trí thức biến thái g.i.ế.c người không gớm tay trong những bộ phim điện ảnh.

Đối diện với khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, trong đôi mắt ấy dường như không hề có chút cảm tình nào, không hiểu sao lòng Võ Thắng Lợi bỗng nảy sinh sợ hãi, lập tức ngậm miệng, không dám hé răng thêm lời nào.

Mãi cho đến khi bóng dáng người kia đã khuất, Võ Thắng Lợi vẫn không dám thốt thêm một lời nào.

Bùi Trí Minh đi sau xe lăn của Lộc Minh Sâm, cẩn thận thuật lại kết quả điều tra của mình: “Bác của tên lưu manh đó là cục trưởng cục công an… Theo thông tin tìm hiểu được, tên súc sinh ấy từng gây ra không ít chuyện tày đình.”

Lộc Minh Sâm ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một cái, Bùi Trí Minh vội vàng nói: “ Tôi đã báo cáo rồi, đội điều tra hình sự thành phố sẽ vào cuộc điều tra.”

Nghe thấy những lời đó, xe lăn của Lộc Minh Sâm mới chịu chuyển hướng về phòng bệnh của anh.

Bùi Trí Minh thở dài cảm khái: “Trước đây tôi còn cảm thấy anh thật thảm, bây giờ xem ra chị dâu cũng chẳng kém cạnh gì, hai người đúng là người cùng cảnh ngộ…”

“A, không đúng, phải là vợ chồng cùng cảnh ngộ mới phải …”

“Anh biết không, tôi chẳng tốn công hỏi han gì nhiều đã rõ mồn một, cả thôn đều hay chuyện chị dâu bị bắt nạt ra sao. Chưa kể cha dượng mẹ kế, ngay cả bà cụ Tô thoạt nhìn thì thương chị dâu lắm, nhưng hễ có chuyện gì là lại nhất nhất nghe lời hai đứa con trai của bà ta, rốt cuộc người chịu thiệt thòi vẫn là chị dâu.” Vân Chi bĩu môi nói. “Còn Tô Thanh Thanh kia nữa, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, trông thì xinh xắn dịu dàng yếu ớt vậy mà lại có thể làm ra việc độc ác đến thế.”

“Cô ta đã thông đồng với Hoắc Hướng Dương rồi còn chưa thấy đủ, lại kéo cả Võ Thắng Lợi tới, y như thể chưa đẩy chị dâu vào bước đường cùng thì chưa chịu buông tha vậy.”

“ Tôi nói thật đấy, lão đại, anh mau làm báo cáo kết hôn đi, nếu không chị dâu sẽ bị bọn họ bắt nạt đến nơi mất thôi.”

Bị bắt nạt sao …

Trong lòng Lộc Minh Sâm lại khẽ động, nhớ về lần gặp Tô Nhuyễn trước đó. Chỉ vì từng chạm mặt trên chuyến xe buýt hôm nào đã để lại ấn tượng sâu đậm, nên khi trông thấy cô ở bệnh viện, anh không nén được mà dành cho cô thêm đôi chút để ý. Khi đến gần, vô tình nghe được cái tên quen thuộc, đợi đến lúc nhìn thấy dì Lý Nhược Lan trong phòng bệnh mới hay, hóa ra cô ấy chính là Tô Nhuyễn, là em gái của Miên Hoa ngày bé.

Khi ấy, anh thật sự không sao liên hệ được cô gái dám cứng rắn đối đầu với đám kẻ trộm và tên biến thái kia, với cái hình ảnh cô gái nhỏ gầy gò thường xuyên bị bắt nạt mà dì Lý hay nhắc. Thoạt nhìn, cô ấy quả không giống người sẽ dễ dàng chịu thiệt thòi. Thế nhưng giờ đây, nghe những câu chuyện cay đắng mà cô từng phải trải qua, bỗng nhiên anh mới hiểu ra. Sự dũng cảm, lý trí của cô chẳng qua là bởi không một ai để cô dựa dẫm, chỉ còn cách một mình tự đứng lên bảo vệ bản thân mà thôi. Một người con gái được yêu thương, che chở thật sự, nào có thể không e sợ lũ lưu manh, hay dám đem hôn sự của mình ra làm điều kiện mặc cả chuyện hợp tác làm ăn?

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 83: Tối hậu thư (1)