Khi Lộc Minh Sâm trở lại phòng bệnh, vừa đúng lúc bà cụ Lộc mang cơm đến. Trông thấy anh, bà ta nở nụ cười hiền lành, nói: “Minh Sâm của bà, mau lại đây. Hôm nay có món canh xương hầm đó, uống nhiều một chút thì may ra sẽ chóng khỏe lại. Cuộc đời còn dài lắm, biết đâu một ngày nào đó cháu lại có thể tự mình đứng lên được.”
Lộc Minh Sâm chẳng thèm bận tâm đến mấy lời lải nhải của bà cụ. Lúc bưng bát canh lên, anh bỗng buột miệng hỏi: “Bên phía nhà họ Tô nói sao? Tô Nhuyễn không thuận tình à?”
Bà cụ Lộc nhíu mày. Thật ra, ông cụ Lộc vốn không ưng việc cưới Tô Nhuyễn về làm cháu dâu. Ban đầu còn lầm tưởng cô là đứa con gái mồ côi cha, bị mẹ bỏ bê, gả về bên này thì bọn họ có thể tùy ý đắn đo, lung lạc.
Nhưng sau chuyện lần trước, họ chợt nhận ra, e rằng Tô Nhuyễn không phải là kẻ dễ bắt nạt. Nếu hai đứa không có ý gì với nhau thì thôi, chứ một khi đã đồng lòng, e là mấy thứ của ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại sẽ không dễ dàng mà lấy được.
Nghĩ đến đây, bà cụ liền kiếm cớ kéo dài thời gian: “Ông nội đang khéo léo giúp cháu rồi đó. Cháu không biết đâu, cái ông Tô Văn Sơn kia chính là hạng người ‘ không lợi không dậy sớm’, nếu để phía bên kia biết cháu khăng khăng đòi cưới Tô Nhuyễn, thì chẳng nói chừng họ sẽ giở trò ‘sư tử ngoạm’, hét giá trên trời. Nhà ta đâu phải coi tiền như rác để mặc bọn họ lừa bịp, tống tiền được.”
“Vốn dĩ cháu cũng đâu phải nhất quyết đòi cưới cô ấy.” Lộc Minh Sâm khẽ nhún vai, thờ ơ ra vẻ: “Chỉ là thấy cô ấy thuận mắt hơn người khác một chút mà thôi. Nếu không thuận tình thì thôi, dù sao tháng sau cháu cũng phải trở về quân khu rồi.”
“Dạo gần đây cháu ngẫm nghĩ lại cũng thấy, thật ra việc lập gia đình cũng chẳng có gì hay ho cả.”
“Làm sao như vậy được!” Bà cụ Lộc nóng nảy vội vã: “Cháu không lập gia đình thì…”
“Cháu không lập gia đình, sau này về già thì ai chăm sóc cháu đây? Ngay cả bây giờ cháu cũng cần có người bên cạnh để lo lắng, đỡ đần.”
Nói tới đây, bà cụ Lộc mới sực tỉnh: “Cháu bị thương nặng như vậy, quân đội còn nhận cháu ư?” Vậy chẳng phải tiền an ủi sẽ không còn hay sao?
Bùi Trí Minh chỉ liếc một cái gần như đã nhìn thấu ý nghĩ của bà cụ, anh ta cười hì hì nói: “Bà nội, lần này lão đại của chúng cháu lập công lớn, lãnh đạo chiếu cố anh ấy, cho anh ấy chọn lựa nhận tiền an ủi, hoặc là làm công tác văn hóa trong quân đội.”
“Kẻ ngốc cũng biết phải chọn công tác chứ? Tuy rằng tiền lương và trợ cấp của người làm công tác văn hóa không cao, nhưng có thể dưỡng lão! Lão đại chúng cháu chỉ bị thương ở chân, đầu óc vẫn còn thông minh lắm!”
Bà cụ Lộc sửng sốt, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của bọn họ. Bà cụ vội vàng hỏi: “Vậy cháu làm công tác văn hóa vẫn là quân nhân à? Kết hôn có cần viết báo cáo hay không?”
Nếu như kết hôn vẫn cần phê chuẩn, vậy thì bên phía họ hoàn toàn không có cách nào xử lý hôn sự của anh.
“Đương nhiên là cần rồi!” Bùi Trí Minh nói: “Vợ của lão đại đâu thể tùy tiện cưới, cấp trên sẽ tra xét kỹ càng.”
Nói xong anh ta liếc mắt nhìn Lộc Minh Sâm một cái, tiếp tục lừa dối: “Bên chỗ chính ủy Vương đã biết lão đại thích Tô Nhuyễn, đã bắt đầu điều tra rồi. Nếu bên này bà định tùy tiện đổi cho anh ấy cô vợ khác, đến lúc đó không chỉ phải tra nhà gái, chỉ sợ cả nhà bà cũng bị điều tra, xem có phải có ý đồ xấu nào hay không.”
Vốn dĩ Bùi Trí Minh chỉ định hù dọa bà cụ, khiến bọn họ cẩn thận kẻo thủ trưởng điều tra ra được ý đồ xấu của mình, nhưng mà bà cụ lại giống như bị dọa sợ, cả người cứng đờ: “Sao… Sao có thể, chúng tôi là gia đình liệt sĩ…”
Thậm chí bà ta không đợi Lộc Minh Sâm uống xong bát canh đã vội vàng ra về. Khi bà cụ đi tới cửa, Lộc Minh Sâm lại mở miệng nói: “Cháu chờ thêm một tuần nữa, nếu nhà họ Tô vẫn không đồng ý, chuyện kết hôn coi như xong.”
Không biết bà cụ có nghe thấy hay không, mà bước chân chạy nhanh như bị ma đuổi vậy.
Bùi Trí Minh nhìn theo bóng dáng bà cụ, nghi hoặc hỏi: “Sao trông bà cụ không thích hợp lắm nhỉ? Nhìn không giống như chỉ có ý đồ với tiền an ủi và tài sản của anh, ngược lại giống như… Muốn hãm hại người.”
Đuôi mắt Lộc Minh Sâm cụp xuống, cả người lười nhác dựa vào xe lăn. Bùi Trí Minh thấy thế lập tức ngậm miệng. Người quen thuộc với anh đều biết, trạng thái này của Lộc Minh Sâm yêu cầu yên tĩnh tuyệt đối, nếu không, không ai biết sẽ có hậu quả gì…”
Không lâu sau, cuối cùng Lộc Minh Sâm cũng mở miệng: “Bên chỗ Tô Nhuyễn, cậu để ý kỹ giúp tôi.”
Lần này Bùi Trí Minh không dám cợt nhả, ngoan ngoãn đáp: “Vâng, lão đại.”
Bởi vì nhận được tối hậu thư của Lộc Minh Sâm, nhà họ Lộc chỉ có thể không tình nguyện bắt đầu "đánh thái cực" với Tô Văn Sơn, vắt hết óc nghĩ xem làm thế nào mới có thể phòng ngừa nhà họ Tô " được voi đòi tiên".
Nhưng bọn họ không biết, lúc này Tô Nhuyễn đã ngồi trước mặt Lộc Minh Sâm rồi.