Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 85: Sĩ diện vậy sao

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Hai người vẫn ngồi trong phòng làm việc của bác sĩ Tống. Lộc Minh Sâm vừa mới làm vật lý trị liệu xong, có lẽ do quá mệt mỏi, nên dáng ngồi của anh có hơi tùy ý. Băng gạc trên mặt đã được tháo đi, cuối cùng cũng lộ ra gương mặt hoàn chỉnh.

Tuy rằng đời trước đã xem nhiều ảnh chụp của anh, lúc này ánh mắt Tô Nhuyễn vẫn không nhịn được luôn lén lút nhìn qua. Chủ yếu là do người thật đẹp trai hơn ảnh chụp quá nhiều.

Mày kiếm sắc bén, mắt phượng đơn hẹp dài, sống mũi cao thẳng, xương quai hàm góc cạnh, yết hầu vô cùng gợi cảm, đặc biệt giống nhân vật tên là hòa thượng Vô Tâm trong truyện tranh đời trước Tô Nhuyễn thích.

Vết sẹo sâu hoắm dưới mắt trái càng làm tăng thêm vẻ phong trần, gai góc cho anh, hệt như một nhân vật phản diện trong tiểu thuyết.

Tô Nhuyễn cứ ngẩn ngơ nhìn gương mặt cương nghị ấy. Trong đầu cô đột nhiên nảy ra ý, có lẽ cô nên tìm cách chữa sẹo cho anh. Nếu bắt đầu điều trị ngay từ bây giờ, có thể sẽ không để lại di chứng rõ rệt.

Lộc Minh Sâm khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, kéo tâm trí đang lơ đãng của Tô Nhuyễn trở về. Cô liền không tiếc lời khen ngợi: “Anh Minh Sâm, anh đúng là người đàn ông đẹp trai nhất trần đời!”

Lộc Minh Sâm chỉ hờ hững nói: “Đừng có nịnh bợ.”

Tô Nhuyễn cười tươi, vâng lời hỏi: “Thế anh đã suy tính ra sao rồi ạ?”

Nhìn bộ dạng nhẹ nhõm, chẳng chút lo âu của cô, nếu không phải anh đã biết chuyện từ trước, thì tuyệt nhiên không thể nhận ra gần đây cô đã phải trải qua biết bao nhiêu sóng gió.

Lúc này, kết hôn cùng anh quả thực là biện pháp tối ưu nhất để hóa giải những nguy nan đang bủa vây cô, ấy vậy mà cô lại chẳng hề tỏ ra nôn nóng hay sầu lo một mảy may nào.

Đột nhiên Lộc Minh Sâm có chút tò mò: “Nếu anh không đồng ý thì sao?”

Tô Nhuyễn nghi hoặc đáp: “Anh lại hỏi rồi ư? Không đồng ý thì thôi, em sẽ tìm người khác hợp tác, đâu phải chuyện ép duyên hay ép mua ép bán gì đâu.”

Cô cho rằng Lộc Minh Sâm đang ngầm từ chối, liền đứng dậy, cười cười nói: “Hợp tác không thành thì tình nghĩa vẫn còn, anh vẫn mãi là người anh mà Bảo Bối này quý mến từ thuở bé.”

“Khoan đã.” Thấy cô hiểu lầm ý mình, Lộc Minh Sâm hơi bất đắc dĩ gọi lại: “Ai bảo là không thành?”

Rõ ràng là cô đã rất tích cực tranh thủ cơ hội này, vậy mà khi nghe kết quả, cô lại trở nên cực kỳ mẫn cảm, dường như chỉ cần anh lộ ra một chút xíu ý định từ chối, cô sẽ dứt khoát bỏ đi ngay lập tức.

Tô Nhuyễn nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ ngờ vực.

Lộc Minh Sâm nói: “Hãy suy tính kỹ lưỡng xem cô muốn đòi hỏi điều kiện gì từ nhà họ Lộc.”

Tô Nhuyễn lập tức mặt mày hớn hở ra mặt: “Anh thực sự đồng ý rồi sao?”

Lộc Minh Sâm nghiêng đầu lườm cô một cái, giọng điệu hờ hững: “Hay là cô mong tôi từ chối?”

Tô Nhuyễn không chờ đợi, liền lập tức rút ra hai bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn từ trong túi xách, đưa qua: “Em đã hoàn tất bản hợp đồng lần trước rồi, anh xem qua đi, nếu không còn vướng mắc gì, chúng ta ký tên là được.”

Lộc Minh Sâm cho rằng sẽ nhìn thấy điều kiện anh giải quyết Võ Thắng Lợi giúp cô, kết quả là…

“Khi xuất hiện trước mặt công chúng, chúng ta cần phải giữ thể diện cho đối phương, đồng thời thể hiện tình cảm vợ chồng thắm thiết.”

“Trước mặt người ngoài, lời nói và hành động của cả hai phải luôn nhất quán, mỗi lần một bên sẽ đứng ra dàn xếp, luân phiên nhau nhà gái rồi đến nhà trai.”

Lộc Minh Sâm nhìn cô một cái, nhướng mày nói: “Sĩ diện vậy sao?”

Tô Nhuyễn nghiêm túc giải thích: “Đây không phải là sĩ diện đâu. Người ta có câu, vợ chồng đồng lòng tát biển Đông cũng cạn, vợ chồng hòa thuận thì mới có thể chống đỡ thù trong giặc ngoài.”

“Những người bị người khác dòm ngó như hổ rình mồi như em và anh, càng phải tạo ra một pháo đài vững chắc khi đối ngoại, để bọn họ hiểu rằng mối quan hệ của chúng ta không thể nào phá vỡ được.”

Thấy Lộc Minh Sâm có vẻ đang suy tư, Tô Nhuyễn liền bổ sung: “Nếu anh cảm thấy không phù hợp, vậy thì chúng ta cứ ký bản hợp đồng ban đầu cũng chẳng sao.”

Lộc Minh Sâm cười như không cười, nhìn cô, nói: “Nói vậy tức là điều khoản này cũng chẳng quá quan trọng ư?” Anh liền giả vờ vươn tay lấy bản hợp đồng cũ.

Tô Nhuyễn lại giữ c.h.ặ.t t.a.y anh, không chịu buông: “Anh phải suy tính cho thật kỹ lưỡng. Những điều khoản quan trọng đều cần được ghi rõ ràng, có như vậy chúng ta mới có thể giảm thiểu mọi rủi ro xuống mức thấp nhất.”

Lộc Minh Sâm thuận thế nói ra điều kiện của mình: “Sau này không được gọi lung tung.”

“Bảo Bối sao?”

Thấy Lộc Minh Sâm dùng sức ghì c.h.ặ.t t.a.y mình hơn, Tô Nhuyễn lập tức cười tươi lấy lòng: “Anh Minh Sâm!”

Cuối cùng Lộc Minh Sâm vẫn đặt bút ký vào bản giao kèo bổ sung kia, Tô Nhuyễn thầm nghĩ, chẳng phải người này rất tử tế đó sao, rốt cuộc Tô Thanh Thanh kẻ ngốc nghếch kia đã trêu tức anh thế nào?

Thấy Tô Nhuyễn đã hoàn tất việc ký kết hợp đồng và chuẩn bị rời đi, vẫn không hề đả động đến chuyện của Võ Thắng Lợi, Lộc Minh Sâm đành phải chủ động lên tiếng: “Chuyện Võ Thắng Lợi, em định xử lý ra sao?”

Sợ cô hiểu lầm, Lộc Minh Sâm nói thêm một câu: “Anh ta vừa xuất viện ngày hôm qua.”

Tô Nhuyễn chẳng mảy may khó chịu, nếu đặt vào vị trí của cô, cô cũng phải điều tra đôi chút về lai lịch của người hợp tác. Hơn nữa, một khi cô đã quyết định kết hôn cùng anh, tất nhiên cũng đã sẵn sàng cho việc bị tìm hiểu lai lịch.

“Chuyện ấy anh không cần bận tâm.” Tô Nhuyễn nói: “Các anh đã điều tra, chắc hẳn cũng biết nhà đó toàn là hạng người gì rồi nhỉ?”

“Thế nên?” Lộc Minh Sâm nhìn vẻ mặt hăm hở muốn ra tay hành sự của cô, bỗng nhiên anh cảm thấy hình như mình đã đánh giá sai người.

Tô Nhuyễn xoay nhẹ chuỗi hạt niệm Phật trên cổ tay, cười tủm tỉm, nói: “Đã chủ động chạy tới trước mặt em, vậy cũng coi như có duyên phận, nếu em không thay trời hành đạo thì đúng là không phải đạo rồi.”

Quả nhiên, cô không hề xem chuyện này là phiền phức, ngược lại còn nghĩ đến chuyện ra tay chỉnh đốn kẻ kia.

Lộc Minh Sâm vô thức nhớ lại gã vô lại lần trước bị cô dạy dỗ trên xe buýt, dường như cô thật sự chẳng cần ai phải ra tay giúp sức…

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 85: Sĩ diện vậy sao