Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 86: Chính ủy Vương

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tô Nhuyễn nhìn biểu cảm trên gương mặt Lộc Minh Sâm, chớp nhoáng thu hồi bản giao kèo, cười nói: “Chuyện ấy chỉ là chuyện vặt, chẳng cần làm phiền anh đâu. Anh Minh Sâm, anh cứ chịu trách nhiệm gây sức ép cho nhà họ Lộc là được, còn phía bên này, em sẽ chịu trách nhiệm giành lấy phần lợi cho chúng ta.”

Nói đoạn, cô tiến lại đẩy xe lăn của Lộc Minh Sâm ra ngoài, chuẩn bị đưa anh về phòng bệnh.

Không biết Lộc Minh Sâm đang nghĩ gì, anh lười nhác tựa lưng vào ghế xe lăn, nói: “Bất cứ lúc nào, một trong hai bên đều có thể đưa ra lý do chính đáng để hủy bỏ giao kèo, đúng không?”

Tô Nhuyễn thở dài: “Em nói này, anh Minh Sâm, anh vừa mới đồng ý kết hôn với em đã nghĩ đến chuyện ly hôn rồi, anh không cảm thấy như vậy hơi tệ bạc đó sao?”

Lộc Minh Sâm: “Tệ bạc?”

Trong phút chốc Tô Nhuyễn không biết nên giải thích từ này với anh ra sao, đây là cách nói mới của người đời sau. Cô nghĩ một chút, nói: “Kẻ đùa cợt tình cảm con gái, ấy chính là tra nam.”

Đột nhiên Lộc Minh Sâm bật cười thành tiếng, cười đến rung cả vai.

Tô Nhuyễn thật sự không hiểu có điểm gì đáng để anh bật cười đến vậy, chẳng lẽ vì lần đầu bị gán cho cái danh ấy nên cảm thấy vui vẻ?

Sau khi cười xong, nhìn Lộc Minh Sâm giống như bỗng chốc hiểu ra vạn sự vậy, anh ngả người thoải mái vào xe lăn để Tô Nhuyễn đẩy mình về phòng. Còn Tô Nhuyễn lại có cảm giác như đang cùng một vị lãnh đạo quan trọng đi tuần tra, vô thức cảm thấy một phong thái uy nghi đến lạ thường.

Vân Chi

Nhưng mà vừa bước vào phòng bệnh, vị “chủ tịch” uy nghi vừa rồi đột nhiên ngồi thẳng người, một tay mau lẹ giữ chặt bánh xe lăn, sau đó Tô Nhuyễn trơ mắt nhìn chiếc xe lăn vốn đang được cô đẩy đi lại dần lùi về phía sau …

Cô liếc nhìn bàn tay anh đang giữ chặt bánh xe lăn, tuy rằng cô không dùng hết sức, nhưng vẫn cảm thấy bị xúc phạm.

Cô hơi dùng sức, trực tiếp ép anh ta dừng xe lăn lại.

Lộc Minh Sâm kinh ngạc ngẩng đầu, Tô Nhuyễn lại cảm nhận được một lực đẩy ngược trở lại mạnh hơn… Cô không nhịn được lại dùng thêm chút sức nữa.

Hai người cứ kèn cựa phân cao thấp trước cửa phòng như vậy, thu hút ánh nhìn của người bên trong phòng. Một ánh mắt sắc như d.a.o cau liếc nhìn sang, Lộc Minh Sâm ngừng tay, thôi không giằng co nữa, lại ngả người ra xe lăn.

Tô Nhuyễn không nén được liếc nhìn, người mà đến cả Lộc Minh Sâm cũng phải kiêng dè như vậy, ấy là… Thôi được rồi, cô cũng hơi nể người này.

Dường như Bùi Trí Minh cũng không mấy thoải mái, vừa thấy hai người họ, mắt anh ta liền sáng lên, vội vã giới thiệu: “Chính ủy Vương, cô ấy chính là đồng chí Tô, Tô Nhuyễn.”

“Chị dâu, đây là chính ủy Vương ở đơn vị chúng em.”

Lộc Minh Sâm ngẩng đầu lướt nhìn cô một cái, dường như đang nhắn nhủ “cô tự cầu phúc đi ”, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy ánh mắt anh ánh lên vẻ hả hê khi người khác gặp nạn.

Tô Nhuyễn lén lút vươn ngón tay chọc nhẹ vào vai anh, trong khi mắt vẫn dán chặt vào bóng Chính ủy Vương đang tiến về phía này.

Đối phương vận trên người bộ quân phục màu xanh lục, dáng người cao lớn, gương mặt nghiêm nghị, nhưng vừa cất lời đã hóa thành một bà mẹ già thích lo toan.

Ông ấy nhìn Tô Nhuyễn, vẻ mặt vui mừng thỏa mãn: “Ôi chao, đúng là chẳng dễ dàng gì mà, cuối cùng thì đồng chí Lộc Minh Sâm xuất sắc của chúng ta cũng sắp có vợ rồi.”

Thấy Lộc Minh Sâm và Bùi Trí Minh đều mang vẻ mặt đau răng, Tô Nhuyễn không nhịn được rất muốn cười, cô biết ngày thường người khiến chính ủy Vương đau đầu nhất chính là Lộc Minh Sâm, từ trước đến nay ông chưa bao giờ cho anh sắc mặt tốt, bình thường đều gọi anh là “Thằng Lộc hâm”.

Buộc ông phải gắng gượng nhấn mạnh hai chữ “xuất sắc” như vậy, quả là làm khó ông rồi.

Đương nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu, sau đó ông ấy lại làm như lơ đãng nói ra thêm đủ loại phẩm chất ưu tú khác của Lộc Minh Sâm, ví dụ như: “… Cái thằng nhóc này ở trong quân đội, không có người nào không phục nó, lính do nó huấn luyện ra, đều thế này!” Vừa nói ông ấy vừa giơ ngón tay cái lên.

“…Tiền trợ cấp cũng tăng rất nhanh, mấy năm nay lập được không ít công trạng, nhận về kha khá tiền thưởng, chắc chắn đủ để tổ chức một hôn lễ tươm tất, tivi, máy giặt, tủ lạnh gì đó đều có thể sắm về!”

Bùi Trí Minh muốn nói lại thôi: Sợ là anh ấy không sắm nổi đâu.

Chính ủy Vương trừng mắt lườm anh ta một cái, không sắm nổi cũng phải sắm chứ! Đến lúc đó mọi người gom góp lại chẳng phải đủ rồi sao?

Sau đó ông ấy quay đầu lại, thân thiết hỏi Lộc Minh Sâm: “Khi nào thì làm báo cáo kết hôn? Theo tôi thấy, nhân cơ hội còn đang tĩnh dưỡng này nhanh chóng tổ chức hôn lễ đi, hai đứa cũng có thể ở bên nhau nhiều hơn.”

Nói xong, ông ấy lại nhìn sang Tô Nhuyễn, cảm thán như một bà mẹ già: “Thằng Minh Sâm này có phúc lắm mới gặp được cô gái trọng tình trọng nghĩa như cháu.”

“Cháu yên tâm, vết thương của cậu ấy có thể chữa khỏi, không lâu nữa là có thể đứng dậy được. Nếu hai đứa liệu nhanh một chút, nói không chừng sang năm còn có thể sinh được một thằng cu béo tốt đấy.”

Tô Nhuyễn:……

Tài giục giã chuyện trăm năm của người này quả là lợi hại, chẳng hổ danh là “Mẹ Vương” trong mắt mọi người.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 86: Chính ủy Vương