“Nếu sau này cậu ta làm gì có lỗi với cháu, cháu cứ nói với chú, chắc chắn chú sẽ không tha cho cậu ta.”
Tô Nhuyễn liếc nhìn Lộc Minh Sâm đang ngồi yên phắc, chẳng biết có phải đã bị dọa sợ hay không, liền thẹn thùng đáp: “Thưa Chính ủy Vương, Minh Sâm nhà cháu rất tốt ạ.”
“Sau này nếu anh ấy có điểm nào chưa phải, chú cứ nói với cháu, để cháu dạy dỗ anh ấy là được.”
Chính ủy Vương nghẹn họng, không biết nên nói lời gì.
Bùi Trí Minh bật cười, hí hửng nói: “Hì hì, chính ủy, sau này chú đừng có tùy tiện la mắng lão đại của chúng cháu nữa nhé. Giờ người ta có vợ đứng ra che chở rồi đấy!”
Tô Nhuyễn nhướng mày nhìn Lộc Minh Sâm, ý tứ như muốn nói: “Anh thấy lợi ích của việc hợp tác với em chưa nào?”
Lộc Minh Sâm không nén được cũng bật cười … Làm tốt lắm.
Chính ủy Vương cũng kịp phản ứng, ông cười nói với Tô Nhuyễn: “Làm tốt lắm, vị phu nhân này của Minh Sâm quả là lựa chọn đúng đắn.”
Trong lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ, đột nhiên bác sĩ Tống hối hả chạy vào: “Thủ trưởng Vương, có điện thoại gọi ạ!”
Thấy vẻ mặt đối phương nghiêm trọng, chính ủy Vương cũng lập tức trở nên nghiêm túc, Bùi Trí Minh vội vàng đi theo ông ra ngoài.
Năm phút sau, Tô Nhuyễn đẩy Lộc Minh Sâm đến trước cửa văn phòng viện trưởng. Chính ủy Vương cau mày bước ra: “Mấy tỉnh đồng bằng phía nam sông Trường Giang gặp lũ lụt rồi, tôi phải về đơn vị ngay đây.”
“Cái thằng ranh này …” Nhìn thấy Tô Nhuyễn ở bên cạnh, chính ủy Vương vội vàng sửa lời: “Đồng chí Lộc Minh Sâm, cậu nhớ giữ gìn vết thương cho kỹ. Vài tháng nữa, mang cô dâu về ra mắt tôi, nghe rõ chưa?”
Bùi Trí Minh nói: “Chính ủy ơi, lại có đợt quyên góp nào nữa phải không ạ? Nếu có, ngài cứ thay mặt cháu mà đóng góp khoản trợ cấp tháng này nhé.”
Đột nhiên Tô Nhuyễn nhớ ra, đời trước sau khi cô kết hôn không lâu, ngày nào trên báo đài cũng liên tục đưa tin về các tỉnh phía nam gặp nạn.
Chỉ là vào thời đại này, thông tin chưa được lan truyền rộng rãi, tin tức chỉ được phát sóng trên chương trình thời sự lúc 19 giờ 30 mỗi tối, chứ chẳng như đời sau, có thể xem được trên mọi phương tiện truyền thông hiện đại.
Hơn nữa, việc tiếp nhận tin tức cũng chỉ giới hạn ở những gia đình có điều kiện tốt sở hữu ti vi. Với những nhà kém hơn, người ta có thể nghe thông tin qua đài bán dẫn hoặc đọc báo, nhưng nhanh nhất cũng phải chờ đến ngày hôm sau. Vả lại, đâu phải nhà nào cũng có đài, cũng mua báo đọc. Phương tiện truyền bá rộng rãi nhất vẫn là chuyện trò truyền miệng giữa người với người.
Quân đội cứu viện chắc hẳn là bên nhận được tin tức sớm nhất, mặc dù như vậy, nhưng trong niên đại không có đường cao tốc này, việc chi viện khoảng cách xa cũng rất mất thời gian.
Do đó, quyên góp tiền bạc lại là phương pháp hữu hiệu nhất.
Hiển nhiên đây không phải lần đầu Bùi Trí Minh làm như vậy, chính ủy Vương thấy Lộc Minh Sâm định mở miệng liền vội ngắt lời anh: “Cậu thì thôi đi! Sắp lập gia đình rồi, nên tích cóp chút sính lễ. Con gái nhà người ta theo cậu cũng cần có của ăn của để mà sống chứ.”
Tô Nhuyễn vội vàng nói: “Không sao đâu ạ, anh ấy muốn làm gì, cháu đều hết lòng ủng hộ.”
Chính ủy Vương ngẩn người, nét vui mừng thoáng hiện trên mặt, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Vậy cũng không được! Dù cháu có hết lòng ủng hộ đi chăng nữa, cậu ta vẫn phải có trách nhiệm với cháu. Vả lại, khu vực tai nạn đâu thiếu vài đồng bạc lẻ của cậu ta đâu.”
Trong đầu Tô Nhuyễn chợt nảy ra một ý: “Chỗ chính ủy có kênh quyên góp không ạ? Cho cháu xin thông tin liên hệ.”
Chính ủy Vương tưởng cô định quyên góp tiền của bản thân, lập tức khuyên nhủ: “Chú biết tấm lòng của cháu rồi, nhưng mà các cháu sắp lập gia đình, sẽ có không ít khoản phải chi tiêu đấy.”
“Không phải cháu, mà là cháu có một người bạn, anh ta có thể quyên góp không ít.”
Chính ủy Vương cười: “Không ít thì là bao nhiêu? Nếu có chừng một vạn tệ, chú sẽ không khách sáo đâu, nhưng nếu chỉ khoảng một nghìn thì thôi.” Ông đội mũ lên, chuẩn bị về đơn vị, lại nghe Tô Nhuyễn nói: “Chắc phải tầm hai mươi vạn tệ ạ.”
Chân Chính ủy Vương vừa bước ra chợt khựng lại, ông quay đầu kinh ngạc nhìn Tô Nhuyễn: “Cháu nói bao nhiêu?”
“Hai mươi vạn tệ ạ.” Tô Nhuyễn mỉm cười nói: “Tuy rằng cháu vẫn chưa thể khẳng định chắc chắn, nhưng chính ủy cứ cho cháu trước số tài khoản tiếp nhận quyên góp đi. Người bạn này rất muốn nổi danh, biết đâu còn kêu gọi được thêm nhiều người cùng chung tay đóng góp thêm một khoản nữa.”
Chính ủy Vương đang rất vội, không có thời gian để kinh ngạc thêm, đành nửa tin nửa ngờ để lại cho Tô Nhuyễn số điện thoại liên lạc.
Bùi Trí Minh tò mò hỏi: “Chị dâu, người bạn nào của chị lại có nhiều tiền như vậy?”
Vân Chi
Tô Nhuyễn cười híp mắt: “Cậu đoán xem?”
Bùi Trí Minh không tài nào đoán ra, nhưng xem chừng Lộc Minh Sâm đã rõ mọi chuyện. Anh liếc nhìn cô một cái, trong lòng tò mò không biết rốt cuộc cô định đối phó Võ Thắng Lợi thế nào? Và sao lại có thể xoay sở ra hai mươi vạn tệ?