Phía bên kia, Võ Thắng Lợi lần đầu bị chơi khăm một vố đau điếng như vậy, nên hành động của hắn ta vô cùng nhanh gọn. Chỉ vỏn vẹn hai ngày sau, Tô Nhuyễn đã trông thấy Tô Văn Sơn đích thân tìm tới mình.
Ông ta nhìn Tô Nhuyễn với vẻ mặt lo lắng, thấy cô bình yên vô sự mới trút được gánh nặng trong lòng: “Nghe nói Võ Thắng Lợi đến tìm con, con không sao đấy chứ?”
Tô Nhuyễn đáp: “Con không sao.”
Vân Chi
Tô Văn Sơn lại mặt ủ mày chau: “Hắn ta nói Võ Đại Minh, bác ruột của hắn ta, đã tới nhà mình để dạm hỏi, nhất quyết đòi cưới bằng được con bé này.”
“Hơn nữa, Đỗ Hiểu Hồng thì con cũng rõ rồi đấy…” Tô Văn Sơn bực bội xoa xoa giữa hai hàng lông mày: “Cha thật vô dụng, không thể canh chừng bà ta hai mươi tư giờ một ngày. Võ Đại Minh vừa tới tìm, thiếu chút nữa là bà ta đã đồng ý rồi.”
“Mà cho dù bây giờ cha đã từ chối, cái tên Võ Thắng Lợi đó vẫn là một kẻ lưu manh vô lại. Hắn ta đã biết nơi con đang học rồi, nếu cương quyết dây dưa đến cùng, con đừng hòng được yên ổn.”
Tô Nhuyễn phối hợp, hỏi: “Vậy bây giờ con phải làm sao ạ?”
Tô Văn Sơn đẩy gọng kính lên: “Cha nghĩ tới nghĩ lui, so với việc bị Võ Thắng Lợi quấy rầy mãi, chẳng thà con gả về nhà họ Lộc còn hơn.”
“Lộc Minh Sâm là quân nhân, hôn nhân quân đội được pháp luật bảo vệ. Cho dù Võ Thắng Lợi là cháu trai của Võ Đại Minh, hắn ta cũng không dám làm càn. Nếu không, dù con đã gả cho người khác, có Võ Đại Minh chống lưng thì e là con gả cho nhà nào vẫn sẽ gặp phải phiền toái.”
“Gả về nhà họ Lộc, ít nhất còn giữ được thể diện, không cần chịu ấm ức. Con muốn tiếp tục đi học cũng được.”
Ông ta nói thêm: “Trước đây cha nghe Thanh Thanh kể, Lộc Minh Sâm đối xử với con không tệ. Có điều ba thấy con muốn tiếp tục đi học, nên không nhắc lại chuyện này.”
“ Nhưng mà bây giờ đã xảy ra biến cố như vậy, cha đành vứt bỏ cái mặt già này tới nhà họ Lộc hỏi một câu. Nếu nhà họ Lộc đồng ý, tất nhiên mọi chuyện đều dễ nói.”
Rõ ràng là bên phía nhà họ Lộc đang rất sốt ruột rồi, vậy mà qua miệng ông ta lại đổi thành ông ta vứt bỏ thể diện để nghĩ cách giúp cô.
Tô Nhuyễn thờ ơ nói: “Nói đi nói lại, ngoài việc gả về nhà họ Lộc ra, con không còn con đường nào khác để sống sao?”
Tô Văn Sơn nhíu mày: “Nhuyễn Nhuyễn, bây giờ không phải lúc để ý tới thể diện.” Ông ta nhẹ nhàng khuyên bảo: “Yên tâm đi, dù có phải kết hôn cũng chỉ là tạm thời mà thôi.”
“Bây giờ con vẫn đang học lại, cộng thêm bốn năm đại học nữa cũng phải mất năm năm. Cùng lắm thì chúng ta nói rõ mọi chuyện với Lộc Minh Sâm trước, không cần tổ chức tiệc rượu, hai đứa cứ kín đáo đăng ký là được. Đợi thêm hai ba năm nữa, Võ Thắng Lợi đã quên chuyện này, nếu con cảm thấy không hợp thì ly hôn là xong, chẳng ảnh hưởng gì cả.”
Nghĩ được mọi mặt chu toàn đến thế đúng là đã làm khó cho ông ta rồi. Tô Nhuyễn hỏi lại: “Thế thì con kết hôn phải giống như kẻ đi ăn trộm sao? Có phải khi đám người dì Lý hỏi tới, con cũng phải lừa mọi người nói con chưa kết hôn hay không?”
Cô nhìn chằm chằm vào mắt Tô Văn Sơn: “Vậy thì cha có thể nhận được lợi lộc gì?”
Tô Văn Sơn nhăn mày lại, tức giận mở miệng: “Con nói vậy là có ý gì? Cha chạy đôn chạy đáo vì con, vứt bỏ thể diện cầu xin nhà họ Lộc, chẳng lẽ con nghĩ đều vì cha muốn nhận được lợi ích gì sao?”
“Trong mắt con, cha là loại người bán đứng con gái, chỉ biết tới lợi lộc à?”
Ông chính là người như vậy. Trong lòng Tô Nhuyễn âm thầm mỉa mai, trên mặt lại kinh ngạc hỏi: “Con nghĩ cha như vậy bao giờ?”
“Chỉ e, tốt xấu gì cha cũng là cục trưởng cục giáo dục trong huyện chúng ta, con gái cha mà lại lén lút đi đăng ký kết hôn, không có lấy một đồng lễ hỏi hay tiền biếu, chẳng khác nào bỏ nhà theo trai. Lỡ mà bị người ngoài hay biết, chẳng phải người ta sẽ chọc ngoáy cha sao? Không phải sẽ ảnh hưởng đến con đường thăng tiến của cha sao? Đối với cha mà nói, chẳng có chút lợi lộc nào.”
Giọng cô nghẹn ngào, vừa ấm ức vừa uất ức: “Vậy ra trong lòng cha, con chính là loại con gái chỉ biết nghĩ xấu cho cha mình sao?”
Lần này đến lượt Tô Văn Sơn nghẹn họng.
Tô Nhuyễn nói tiếp: “ Nhưng mà cho dù cha nghĩ về con thế nào đi nữa, con vẫn sẽ không bao giờ khiến cha phải khó xử đâu.”
Nghe cô nói vậy, trong lòng Tô Văn Sơn bỗng dấy lên chút áy náy. Ông đang thầm tính toán xem lần này khi đặt điều kiện với nhà họ Lộc, nên thêm khoản gì có lợi cho Tô Nhuyễn, thì lại nghe cô gái cương quyết nói: “Thế nên dù có chuyện gì, con cũng sẽ không bao giờ lén lút gả chồng.”
“Con phải được gả một cách đường hoàng, vẻ vang, chứ sao phải đi cầu xin nhà họ Lộc? Bọn họ tới cầu xin con thì con may ra còn suy xét một chút.”
Tô Nhuyễn mỉa mai: “Còn nhà họ Võ, cha tạm thời đừng nhúng tay vào. Đỗ Hiểu Hồng muốn tác hợp thì làm sao? Chẳng lẽ con không đồng ý, bọn họ còn có thể cưỡng ép con kết hôn à?”
“Võ Thắng Lợi kia có giỏi giang thì cứ tới tìm con, để con xem xem anh ta có thể quấy rầy con được đến mức nào!”
Tô Văn Sơn:……
Nếu thật sự là như vậy, ông ta còn phí công chạy tới đây làm gì chứ?
“Nếu con đang đi học trong trường, cậu ta hủy hoại thanh danh của con ở trường học, con sẽ tính sao?”
“Vậy thì chuyển trường thôi.” Tô Nhuyễn đáp: “Trung học Đông Lâm con còn vào được, những trường khác càng không cần phải bàn tới, chẳng qua chỉ là chuyện học phí mà thôi.”
Tô Văn Sơn:……
Lại còn đòi học phí nữa sao? Số tiền ông ta đưa ra, Đỗ Hiểu Hồng còn đang ngày đêm vắt óc nghĩ cách lấy về đây này!
Nhưng rõ ràng Tô Nhuyễn đã hạ quyết tâm rồi. Trước khi chuyện hôn sự với nhà họ Lộc còn chưa thành ván đã đóng thuyền, Tô Văn Sơn không dám làm cô không vui, nên đành ôm một bụng tức, đành bất lực quay về.