Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 89: Phải xin lỗi cả Tô Nhuyễn

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Khi Tô Văn Sơn về đến nhà, Đỗ Hiểu Hồng đang ngồi trên chiếc ghế sô pha vải bọc thô, tính toán sổ sách. Toàn là những khoản chi mua sắm thêm đồ đạc cho nhà mình và hai đứa nhỏ.

Thấy Tô Văn Sơn về, bà ta nở nụ cười tươi rói hỏi: “Nhà họ Lộc vừa gọi điện thoại tới, nói tranh thủ mấy ngày nghỉ cuối tuần này, sẽ qua đây tâm sự với chúng ta.”

“Ông có nghe ngóng được nhà họ Lộc cưới cháu dâu cả cho nhà bên kia bao nhiêu tiền lễ hỏi hay không?”

“Nhà họ Lộc thúc giục chúng ta thế này, e là sốt ruột lắm rồi.” Đỗ Hiểu Hồng càng nghĩ càng vui vẻ ra mặt: “Nói không chừng đúng là có thể kiếm được không ít tiền lễ hỏi, mấy năm nay nhà họ Lộc ở trên thành phố tích cóp được không ít của cải.”

“ Tôi đã tính toán qua rồi, ít nhất cũng phải đòi được một vạn tám ngàn tệ, như vậy là có thể mua được đàn dương cầm cho Điềm Điềm rồi, sau đó mua thêm…”

Vốn dĩ Tô Văn Sơn đang bực bội vì khuyên bảo Tô Nhuyễn không thành công, giờ lại nhìn thấy dáng vẻ thiển cận, thực dụng của Đỗ Hiểu Hồng, ông ta giận dữ quát: “Nhuyễn Nhuyễn là con gái ruột của tôi đấy, bà cứ làm như chúng ta đang đem người đi bán vậy! Chúng ta kết thân với nhà họ Lộc chứ không phải kết thù! Bà cảm thấy cuộc sống của tôi hiện tại đang tốt đẹp quá có phải không?”

Đỗ Hiểu Hồng nhíu mày: “Ông không thể nói chuyện tử tế được một câu à? Làm gì mà cứ như ăn phải thuốc s.ú.n.g thế?”

Bà ta không so đo, trong chuyện lớn như thế này, bà ta biết nghe lời Tô Văn Sơn chắc chắn không sai. Bà ta hỏi lại: “Vậy ông định làm thế nào?”

Tô Văn Sơn thiếu kiên nhẫn đáp: “Không đời nào được, Nhuyễn Nhuyễn không ưng thuận.”

Đỗ Hiểu Hồng kinh ngạc: “Sao con bé lại không ưng thuận? Chẳng lẽ nó thật sự muốn gả cho Võ Thắng Lợi sao?”

Tô Văn Sơn không nhịn được nữa, gắt gỏng: “Con bé không muốn gả cho ai hết, cũng không có sợ Võ Thắng Lợi.”

Đỗ Hiểu Hồng mỉa mai: “Con gái ông đó, đúng là ngây thơ đến mức đáng thương. Nó nói không sợ thì ông tin thật à?”

“ Tôi thấy, cứ để con bé nếm mùi khổ sở một lần, nó mới biết thế nào là lợi hại.”

Tô Văn Sơn trừng mắt nhìn bà ta: “Bà đừng có giở trò bậy bạ, dù gì nó cũng là cốt nhục của tôi. Nếu con bé thật sự xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho bà đâu.”

Đỗ Hiểu Hồng trợn ngược mắt khinh bỉ, cất giọng mỉa mai: “Cần tôi xằng bậy à? Thái độ của nhà họ Võ hôm qua, chẳng lẽ ông không thấy sao? Ông nghĩ Võ Thắng Lợi sẽ dễ dàng để yên sao?”

Bà ta an ủi Tô Văn Sơn đang mặt ủ mày chau: “ Tôi thấy, ông chẳng cần lo làm gì. Chúng ta muốn nói thế nào với nhà họ Lộc thì cứ nói thôi. Con bé nghĩ có ông che chở rồi nên mới không biết sợ, cứ để Võ Thắng Lợi ám lấy nó hai ngày xem, ông thử xem nó có tìm đến ông van nài hay không.”

Tô Văn Sơn xoa trán, thôi được, Đỗ Hiểu Hồng nói cũng không phải là không có lý. Những gì nên làm, ông đã làm hết rồi, nếu Tô Nhuyễn không chịu nghe, vậy thì cứ để cô đ.â.m đầu vào ván sắt, chỉ khi đến bước đường cùng, nó mới biết phân biệt phải trái, tốt xấu.

Đỗ Hiểu Hồng lại cười tủm tỉm: “Kế sách này của Thanh Thanh quả thực không tồi chút nào. Hôm qua nhà họ Võ gióng trống khua chiêng kéo đến đây, cả khu tập thể đều thấy rõ mồn một, đến lúc đó thì dù chúng ta có gả Tô Nhuyễn về nhà họ Lộc, cũng chẳng ai dám nói ra nói vào gì được.”

Nghe thấy câu này, mày Tô Văn Sơn mới dịu đi. Đây đúng là một món hời bất ngờ, trước đó ông ta còn đang đau đầu nghĩ xem phải giải thích thế nào về chuyện gả Tô Nhuyễn cho nhà họ Lộc. Dù sao Tô Nhuyễn cũng đã khăng khăng muốn quay lại trường học, nếu nói cô ta khăng khăng đòi đi lấy chồng thì chẳng ai tin cho nổi.

Giờ thì đã có sẵn cái cớ rồi, chỉ còn đợi Tô Nhuyễn biết điều mà cúi đầu chịu thua thôi…

Nghe thấy Đỗ Hiểu Hồng nhắc tới Tô Thanh Thanh, Tô Văn Sơn sực nhớ ra điều gì đó, lập tức xuống lầu, vội vàng đạp xe quay về Tô Gia Câu.

Mấy ngày nay Tô Thanh Thanh đều không có mặt ở nhà, Tô Văn Xuyên phải trông nom tiệm tạp hóa, trong nhà chỉ còn bà cụ Tô và Liêu Hồng Mai.

Tô Văn Sơn không dài dòng, nói thẳng với Liêu Hồng Mai: “Cô với Thanh Thanh chuẩn bị một chút đồ đạc, cuối tuần này cùng theo tôi lên thành phố một chuyến.”

Liêu Hồng Mai nghi hoặc: “Đi làm gì vậy?”

Tô Văn Sơn nói: “Đi đặt chuyện hôn sự của Nhuyễn Nhuyễn với nhà họ Lộc. Không phải lần trước Lộc Minh Sâm đã bắt hai người đến khu tập thể xin lỗi sao? Lần này giải quyết dứt điểm luôn một thể.”

Sắc mặt Liêu Hồng Mai liền biến đổi khó coi: “Nhà họ Lộc nói sao? Đã lâu đến thế này rồi, sao bọn họ vẫn còn chấp nhặt chuyện đó?”

Bà cụ Tô lại để ý tới một chuyện khác, bà cụ vui vẻ hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn sắp làm sui gia với nhà họ Lộc à? Chắc chắn chưa đó con?”

Nghe vậy Liêu Hồng Mai lúc này mới sực tỉnh ra, bà ta không thể tin nổi mà hỏi vặn lại: “Sao có thể chứ? Lộc Minh Sâm thật sự để mắt đến Nhuyễn Nhuyễn sao?!”

Tô Văn Sơn không muốn giải thích với bà ta, còn bà cụ Tô lại rất thấu hiểu Tô Nhuyễn, bà cụ ngạc nhiên hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn cũng ưng thuận rồi sao?”

Tô Văn Sơn nói: “Bị Võ Thắng Lợi ám quẻ như thế, con bé không đồng ý thì làm sao khác được?”

Vân Chi

Liêu Hồng Mai lập tức nghĩ thầm chuyện này thành công là nhờ công của Tô Thanh Thanh, bà ta liền cười toe toét nói: “Anh Cả xem đó, chuyện này con bé Thanh Thanh nhà chúng em cũng có công không nhỏ đâu đó nha!”

“Dù sao sau này cũng là người một nhà, Thanh Thanh với Nhuyễn Nhuyễn vốn là chị em ruột thịt, quấn quýt bên nhau, ầm ĩ vậy thì còn ra thể thống gì. Anh nói giúp một lời với ông cụ Lộc, để người lớn đừng chấp nhặt trẻ nhỏ nữa.”

Tô Văn Sơn há chẳng nhìn thấu tâm tư của bà ta sao. Ông chẳng gật, chẳng lắc, chỉ bâng quơ nhắc tới một chuyện cũ: “Phải rồi, trước đó tôi có nói với cô chuyện tiệm tạp hóa trên huyện Khai Vân, cô đã bàn với em trai cô về chuyện đó chưa?”

Cả người Liêu Hồng Mai cứng đờ, bà thầm cắn răng: “Em vẫn chưa nói, anh xem có cách nào không? Hiệu trưởng muốn cải cách thế nào, cứ để em trai em hợp tác với ông ấy là được.”

Tô Văn Sơn thở dài đáp: “Dạo này anh bận quá, đợi cuối tuần này bàn bạc xong xuôi với nhà họ Lộc, rồi về mình nói chuyện sau.”

“Vậy cuối tuần này anh và Thanh Thanh có đi không?”

Liêu Hồng Mai không thể tự tay cắt đứt con đường làm ăn của nhà mẹ đẻ, đành cắn răng gật đầu: “Đi chứ! Em nghĩ lại rồi, chuyện lần trước đúng là hơi quá đáng, nên đến xin lỗi nhà bên đó một tiếng. Xin lỗi xong thì hiểu lầm cũng được hóa giải, sau này Nhuyễn Nhuyễn ở nhà họ Lộc cũng có thể sống hòa thuận với mọi người.”

Tô Văn Sơn gật đầu tỏ vẻ hài lòng: “Không chỉ với nhà họ Lộc, mà còn cả với Nhuyễn Nhuyễn nữa. Tuy ngày thường anh bận rộn không có thời gian để ý đến con bé, nhưng Thanh Thanh nhà em cũng không thể ức h.i.ế.p con bé mãi như vậy được.”

“Bình thường thì Nhuyễn Nhuyễn có hơi bướng bỉnh, nhưng thực ra con bé không phải người hay chấp nhặt. Cứ bảo Thanh Thanh đến nói với con bé một câu xin lỗi, tốt nhất là làm cho trong lòng Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy thoải mái.”

Liêu Hồng Mai thiếu chút nữa thì ném thẳng bộ quần áo trong tay xuống đất. Xin lỗi để Nhuyễn Nhuyễn thoải mái á? Chẳng lẽ Tô Nhuyễn không thoải mái thì Thanh Thanh nhà bà ta phải cúi đầu khúm núm van xin sao?

Điều này cũng khiến bà ta nhận ra rằng, Tô Văn Sơn yêu cầu mẹ con bà ta đi xin lỗi không chỉ vì muốn xây dựng mối quan hệ tốt với nhà họ Lộc, mà còn muốn ra sức lấy lòng Tô Nhuyễn.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 89: Phải xin lỗi cả Tô Nhuyễn