Tối hôm đó khi Tô Thanh Thanh về nhà, Liêu Hồng Mai kể lại chuyện này với vẻ mặt vẫn còn hậm hực: “Giờ này ông ta mới nghĩ đến chuyện chống lưng cho con gái mình, sao trước đó không làm đi?”
“Lúc bảo con nghĩ cách giúp ông ta, ông ta chẳng nói chẳng rằng. Bây giờ kế hoạch thành công, ông ta đã nhận được lợi lộc rồi, lại còn muốn trách con bắt nạt con gái mình. Mẹ chưa từng thấy ai trơ trẽn như ông ta.”
Tô Thanh Thanh đang đắp khăn lạnh lên mắt, nghe thấy lời này, cô lập tức bỏ khăn xuống, vui vẻ hỏi lại: “Nói vậy là Tô Nhuyễn đã sợ Võ Thắng Lợi đến mức phải đến cầu xin Lộc Minh Sâm rồi, có phải không ạ?”
Liêu Hồng Mai đáp: “Chắc vậy. Tuy rằng ba con có vẻ gian xảo, nhưng chuyện này mang lại cho ông ta không ít lợi ích, chắc ông ta không nói dối đâu.”
Khóe miệng Tô Thanh Thanh lập tức cong lên: “Có điều lần này, khả năng là ba phải thất vọng rồi.”
Liêu Hồng Mai hoài nghi: “Con chắc chắn Lộc Minh Sâm sẽ không cưới Tô Nhuyễn?”
“Đương nhiên rồi.” Không ai hiểu rõ Lộc Minh Sâm lạnh lùng, tàn nhẫn đến mức nào bằng cô ta. Nghĩ đến cảnh Tô Nhuyễn bị dồn vào đường cùng phải cúi đầu cầu xin gả, cuối cùng lại bị Lộc Minh Sâm vô tình từ chối, Tô Thanh Thanh không nhịn được muốn cười phá lên.
Không phải Tô Nhuyễn vẫn luôn tự cho mình là thanh cao ư? Không phải sẽ không bao giờ cúi đầu sao? Để cô xem xem lần này Tô Nhuyễn sẽ giải quyết thế nào.
Tuy rằng Liêu Hồng Mai không rõ vì sao con gái mình lại chắc chắn chuyện này sẽ không thành công như vậy, nhưng thấy tâm trạng của cô ta tốt, bà cũng vui vẻ hùa theo: “Vậy thì tốt quá rồi, đến lúc đó chúng ta không cần xin lỗi gì cả, cứ việc ngồi xem trò cười của Tô Nhuyễn là được. Ba con cũng không thể trách chúng ta được nữa.”
Khóe miệng Tô Thanh Thanh nhếch lên. Trò cười của Tô Nhuyễn, bị Lộc Minh Sâm từ chối mới chỉ là khởi đầu. Phía sau còn có Võ Thắng Lợi quấn lấy, tuy có Tô Văn Sơn chống lưng, nhưng chưa chắc Tô Nhuyễn sẽ rơi vào kết cục bi thảm như Triệu Tú Tú. Dẫu sao, cuộc sống của cô ta cũng sẽ chẳng thể yên ổn được nữa…
“ Nhưng mà, nếu không gả được cho Lộc Minh Sâm, liệu con bé có quay sang Hoắc Hướng Dương không?” Liêu Hồng Mai nhìn Tô Thanh Thanh đang khóc sưng húp đôi mắt, đau lòng hỏi: “Lại khóc à? Hoắc Hướng Dương vẫn không để ý tới con sao?”
Nhắc đến đây, bà ta lại mắng: “Cái con nhóc c.h.ế.t tiệt Tô Nhuyễn kia đúng là, bản thân thì chê bai người ta, lại không chịu nhường cho người khác, đúng là quá ích kỷ!”
“Cái tính tình như vậy, bác trai con không thân thiết với con bé cũng đúng thôi!”
Sau đó, bà ta lại nói sang Hoắc Hướng Dương: “Mẹ thấy nếu cậu ta vẫn không đoái hoài gì đến con thì thôi đi. Trên đời này cóc ba chân khó tìm, chứ đàn ông hai chân thì thiếu gì? Chúng ta đâu nhất thiết phải cố chấp gả cho cậu ta?”
“Con gái mẹ vừa thông minh vừa xinh đẹp, lại còn tốt nghiệp cấp ba. Chúng ta cứ từ từ tìm kiếm, chắc chắn có thể tìm được người tốt hơn cậu ta nhiều.”
“Cứ để Tô Nhuyễn gả cho Hoắc Hướng Dương đi, đợi Võ Thắng Lợi khuấy đảo nhà họ Hoắc một trận, xem Hoắc Hướng Dương có hối hận vì cưới cô ta hay không!”
Tô Thanh Thanh lắc đầu, nói: “Không sao đâu mẹ, anh Hướng Dương chỉ đang hiểu lầm con thôi, con giải thích rõ ràng với anh ấy là được.”
Đời trước, cô ta đã sống hơn bốn mươi năm, gặp qua vô số đàn ông, có rất nhiều người sau này sẽ công thành danh toại, nhưng người mà sau khi phát đạt vẫn hết mực cưng chiều vợ mình giống Hoắc Hướng Dương thì đúng là ngàn năm hiếm có, sao cô ta có thể để lỡ cơ hội vàng này?
Có điều, lời vừa rồi Liêu Hồng Mai nói cũng đã nhắc nhở cô ta. Nếu Tô Nhuyễn thật sự rơi vào hoàn cảnh bi đát như vậy, e là sẽ tìm cách trả thù cô ta. Lần này, tuyệt đối không thể để Tô Nhuyễn có bất kỳ đường sống nào…
Muốn trở thành nốt ruồi son trong lòng Hoắc Hướng Dương, mà cho rằng chỉ dựa vào một câu từ chối không đau không ngứa là có thể thành công sao? Tô Nhuyễn tự đánh giá bản thân quá cao rồi.
Nghĩ tới đây, Tô Thanh Thanh chui đầu vào căn phòng chứa đồ nhỏ của mình. Cô ta nhớ rất rõ, Tô Văn Sơn từng cất giấu hai bình rượu ngon do cha cô ta tặng ở đó.
Trong lúc mỗi người nhà họ Tô đều đang hưng phấn ôm ấp những tính toán riêng cho bản thân, thì kết quả tối hôm đó, một tin sét đánh đã khiến tất cả bọn họ ngã ngửa.
Sáng sớm mỗi ngày, chính là thời điểm huyện Khai Vân náo nhiệt nhất, người đi làm, người đi học, tất cả đều vội vàng đổ ra đường.
Võ Thắng Lợi phóng xe máy của mình, trên đầu xe buộc một bó hoa lụa đỏ thẫm, dẫn theo đám bạn bè du côn của mình lượn lờ khắp huyện một vòng, cuối cùng nghênh ngang kéo đến khu tập thể cán bộ nhà nước.
“ Tôi với Tô Nhuyễn đã đăng ký kết hôn rồi!”