Bộ tây trang rộng thùng thình càng làm tôn lên dáng người béo ú của anh ta, khiến người nhìn cực kỳ mất thiện cảm. Miệng anh ta ngậm một điếu thuốc, chân rung lên bần bật, vẻ mặt kiêu ngạo, vỗ một sấp tiền lên bàn trà nhà họ Tô: “Đây là hai ngàn tám trăm tám mươi tám tệ, là tiền lễ hỏi cưới Nhuyễn Nhuyễn, cha đếm lại xem có đủ hay không.”
“Tuy rằng tiền lễ hỏi trong huyện chúng ta đều là một ngàn tám tệ, nhưng mà ai bảo tôi thích Tô Nhuyễn như vậy chứ? Cho nên nhiều một chút tôi cũng bằng lòng.”
“Phòng cưới và đồ đạc tôi đều chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ Nhuyễn Nhuyễn được nghỉ quay về là có thể dọn vào ở.” Anh ta nói với Tô Văn Sơn: “Cha, cha yên tâm, tuy rằng chúng con lén đăng ký kết hôn trước, nhưng con sẽ không bao giờ bạc đãi Tô Nhuyễn.”
“Hôn lễ chúng con cũng sẽ tổ chức đàng hoàng, ngài xem ngày nào là ngày đẹp.” Anh ta lắc lư giấy đăng ký kết hôn trong tay: “ Tôi nghĩ nên tổ chức sớm, dù sao cũng đã đăng ký rồi. Chúng ta đều là gia đình có danh tiếng ở huyện Khai Vân này, nhất định phải làm một cách vẻ vang.”
Ban đầu, Tô Văn Sơn ngẩn người, phải một lúc lâu sau ông ta mới hoàn hồn, vừa kinh ngạc vừa tức giận gầm lên: “Võ Thắng Lợi! Cậu làm chuyện tày trời rồi đấy!”
Đỗ Hiểu Hồng vốn đang hóng hớt cũng choáng váng, đặc biệt khi nhìn thấy số tiền lễ hỏi vỏn vẹn hai ngàn tám trăm tám mươi tám tệ, bà ta thầm khinh bỉ – đùa à? Số tiền này còn chẳng bằng cái phần mà Tô Nhuyễn đã moi được từ tay bà ta kia.
Võ Thắng Lợi hoàn toàn không thèm để ý đến sắc mặt của bọn họ. Anh ta đắc ý giơ tờ giấy đăng ký kết hôn lên khoe với đám hàng xóm đang vây quanh hóng chuyện: “Giấy tờ đã ký rồi, con làm bậy chỗ nào chứ? Cha, cha cứ yên tâm, con nhất định sẽ đối xử thật tốt với Nhuyễn Nhuyễn!”
Tô Văn Sơn nghe xong càng thấy ghê tởm, ông ta ôm lấy lồng n.g.ự.c đang phập phồng vì giận dữ, nói với giọng run rẩy: “Nhuyễn Nhuyễn vẫn còn đang đi học, làm sao có thể đăng ký kết hôn với cậu được? Cậu làm càng cũng phải có chừng mực thôi chứ!”
“Chậc! Sao ngài lại không tin thế? Tờ giấy đăng ký kết hôn này hai đứa con vừa mới đi làm hôm qua mà!”
“Hôm qua, chị dâu con tự tay làm cho chúng con đó, không tin cha cứ đi hỏi chị ấy mà xem.”
Chị dâu của Võ Thắng Lợi làm ở cục dân chính, tờ giấy đăng ký kết hôn này rõ ràng là anh ta đã dùng thủ đoạn phi pháp để có được. Thông tin về số sổ hộ khẩu hay số chứng minh nhân dân gì đó, đều có lưu trong hồ sơ của đồn cảnh sát cả.
Võ Thắng Lợi cười ha hả, liếc mắt nhìn Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng một cái, giọng điệu mỉa mai: “Chắc là vì thấy ngài bị mẹ kế thổi gió bên tai nhiều quá, trái tim đã thành băng đá nên mới không thèm nói cho hai người biết đấy thôi.”
Tô Văn Sơn bị chọc tức đến mức nói không nên lời: “Cậu, cậu …”
Lý Mai Hoa vừa chen vào đã gắt lên: “Võ Thắng Lợi, cậu làm vậy là phạm pháp đó, cẩn thận liên lụy tới bác trai cậu. Đến lúc đó cậu muốn khóc cũng không có chỗ nào để khóc đâu!”
Võ Thắng Lợi không hề sợ hãi, vẫn cười khẩy: “Phạm pháp? Vậy mọi người cứ thử đi báo cảnh sát xem, thử đi kiện xem.”
Anh ta lắc lắc tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay: “Hoan nghênh cảnh sát tới điều tra. Cứ thử xem tờ giấy này có phải là thật hay không!”
Quả thực, đối mặt với kẻ vô lại có ô dù, mọi lẽ phải đều trở nên vô nghĩa. Khi người có học thức đụng phải loại lưu manh, lại thêm cái loại lưu manh đó còn có hậu thuẫn lớn, thì đúng là không còn cách nào khác.
Võ Thắng Lợi thích thú thưởng thức biểu cảm kinh hãi xen lẫn phẫn nộ của Tô Văn Sơn, cuối cùng cũng cảm thấy hả dạ. Không phải Tô Văn Sơn khinh thường anh ta sao? Giờ thì vẫn phải ngoan ngoãn làm cha vợ của anh ta thôi.
Tiếp theo, sẽ là đến lượt Tô Nhuyễn…
Võ Thắng Lợi theo bản năng sờ lên đầu, hình như chỗ đó vẫn còn đau âm ỉ. Rồi còn cả bên dưới nữa, từ khi trở về thành phố, anh ta đã tìm đủ mọi cách mà vẫn không thể nào vực dậy được.
Nghĩ đến đây, nụ cười của anh ta càng thêm đểu giả: “Cha vợ, chuyện cưới xin của hai đứa, ngài cứ bàn bạc với cha con nhé. Giờ con đi tìm Nhuyễn Nhuyễn đây.”
Nói xong, anh ta lại quơ quơ tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay: “Đã đăng ký rồi, dù sao cũng phải có tuần trăng mật chứ nhỉ? Chủ nhật này con sẽ cho cô ấy một buổi trăng mật… khó quên.”
Câu cuối cùng anh ta cố tình nhấn mạnh từng chữ, ai cũng hiểu lời này có hàm ý gì.
“Võ Thắng Lợi, cậu dám!” Tô Văn Sơn thật sự nổi giận, tay vươn ra túm lấy cổ áo anh ta.
Đám đàn em phía sau Võ Thắng Lợi lập tức xông đến ngăn cản Tô Văn Sơn: “Ôi ôi, cục trưởng Tô, thời buổi này ai còn đánh người nữa! Anh ấy chính là con rể của ngài đó, đánh hỏng người con gái ngài lại đau lòng đấy!”
Ngày thường những kẻ này lời nào cũng dám nói. Giờ bọn họ dùng thứ ngôn ngữ đáng khinh bỉ như vậy để trêu ghẹo, ngay lập tức khiến sắc mặt Tô Văn Sơn trắng bệch, nhưng ông lại không thể làm được gì.
Những người hàng xóm nhiệt tình muốn ngăn cản Võ Thắng Lợi cũng bị đám côn đồ kia cản lại.
Mãi cho đến khi Võ Thắng Lợi xuống lầu, phóng chiếc xe công vụ của đồn công an huyện thẳng về phía thành phố Đông Lâm, đám du côn lưu manh kia mới chịu tản ra.
Tất cả những người có mặt đều lo lắng đến tái mét mặt mày. Đáng tiếc, thời buổi này ít ai có xe ô tô riêng, còn xe khách thì đừng nói là không kịp đuổi theo, mỗi ngày chỉ có vỏn vẹn hai chuyến, và sẽ chẳng có chuyến tăng cường nào được thêm vào vì bất cứ ai.
Lý Mai Hoa sốt ruột nói với Tô Văn Sơn đang thất thần như rắn mất đầu: “Mau gọi điện thoại cho Nhuyễn Nhuyễn trước đã, bảo con bé trốn đi!”
Lúc này, Tô Văn Sơn mới chợt bừng tỉnh. Ông ta vội vàng chạy vào nhà, định gọi điện thoại tới trường học cho Tô Nhuyễn.
Lý Mai Hoa hoảng hốt lo lắng: “ Tôi đi tìm lão Quách, lão Lý đây. Ông cũng đừng đi làm vội, lát nữa chúng ta cùng nhau tới chỗ Võ Đại Minh xem xem ông ta có chịu quản chuyện này hay không.”