Trong khi bên Tô Văn Sơn đang rối loạn như mớ bòng bong, thì Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương lại đang chìm đắm trong một tình cảnh đầy "lãng mạn"…
Lần này, Hoắc Hướng Dương về nhà không chỉ để chuẩn bị hôn sự, mà còn định mở một cửa hàng nhỏ cho gia đình. Anh ta làm thuê ở thành phố, có thể gửi quần áo thời thượng đang thịnh hành ở đó về đây bán, chắc chắn có thể kiếm được kha khá tiền ở huyện thành.
Sáng sớm hôm đó, Tô Thanh Thanh đã xách theo một chai rượu trắng tinh, tìm đến cửa hàng của anh ta: “Chị gái em đã quyết định sẽ lấy Lộc Minh Sâm rồi. Cuối tuần này sẽ tới nhà họ Lộc để bàn chuyện cưới xin…”
“Anh Hướng Dương, em xin lỗi anh. Em thật sự quá yêu anh, nên nhất thời đã mê muội. Lúc ấy em nghĩ chỉ cần chị gái em lấy người khác, em sẽ có cơ hội…”
“Giờ thì em biết mình đã sai quá rồi. Anh yên tâm, em sẽ làm mọi cách để anh và chị gái em có thể ở bên nhau.”
Vừa nói, cô ta vừa trưng ra vẻ mặt hy sinh đầy chính nghĩa: “Là… là do em trêu chọc Võ Thắng Lợi, vậy để em gả cho anh ta đi.”
“Chỉ cần em gả cho anh ta, hai người sẽ không còn bất cứ trở ngại nào nữa. Em cũng sẽ không bao giờ tranh giành anh với chị ấy. Em thật lòng chúc hai người đầu bạc răng long, trăm năm hòa hợp.”
Hoắc Hướng Dương vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc khi nghe tin Tô Nhuyễn đồng ý gả cho người bị liệt, nay lại nghe Tô Thanh Thanh nói vậy, anh ta giật mình: “Cô đừng lấy chuyện lớn cả đời mình ra mà nói đùa.”
Tô Thanh Thanh lắc đầu, đôi mắt ngấn nước: “Anh Hướng Dương, em không hề nói đùa. Em có thể c.h.ế.t vì anh, anh có thể tha thứ cho em được không?”
“Em tình nguyện gả cho Võ Thắng Lợi, chỉ vì không muốn anh hận em. Em thật lòng chỉ mong thấy anh hạnh phúc…”
Cô ta lau nước mắt, rồi giơ chai rượu lên, kiên cường đến đáng thương: “Người ta bảo rượu có thể giúp con người quên đi tất cả. Anh uống với em một lần nhé. Sau lần say mơ mơ màng màng này, em sẽ vĩnh viễn quên anh …”
Hoắc Hướng Dương sững sờ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp cùng đôi mắt sưng đỏ của cô ta, trong lòng lại mềm nhũn ra.
Khi Hoắc Hướng Mỹ nghe được tin tức bên nhà họ Tô, vội vàng chạy tới định báo tin cho anh trai mình. Nào ngờ, vừa đẩy cửa ra, cảnh tượng trước mắt đã khiến cô ta phải thét chói tai: “Tô Thanh Thanh, cái đồ hồ ly tinh này!”
Những người xung quanh nghe tiếng thét lập tức vây lại.
Lần này, đến phiên nhà họ Hoắc rơi vào cảnh binh hoảng mã loạn.
Vụ việc của Tô Văn Sơn giải quyết thuận lợi hơn nhiều. Dù Võ Đại Minh vẫn luôn độc đoán, ở nhiều chuyện khác có thể lấn át Tô Văn Sơn, nhưng chuyện cưới hỏi của con cái không phải việc nhỏ. Võ Thắng Lợi còn làm ầm ĩ đến mức lãnh đạo cả huyện đều biết, lỡ như Tô Văn Sơn bất chấp tất cả làm lớn chuyện thì ông ta cũng chẳng được lợi lộc gì.
Vì vậy, Võ Đại Minh lập tức cam đoan, chuyện hôn sự sẽ dừng lại tại đây, chờ Võ Thắng Lợi quay về nhất định sẽ xử lý thằng con.
Tô Văn Sơn nghe xong lập tức thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ việc làm lớn chuyện lại có thể giải quyết được phiền phức mang tên Võ Thắng Lợi, quả là một niềm vui bất ngờ.
Dù sao thì chuyện này cũng quá hoang đường, nhà họ Võ giờ đây cũng chẳng còn mặt mũi nào mà đến cầu hôn nữa.
Tô Văn Sơn vừa về đến nhà, Lý Mai Hoa đã nhắc nhở: “Mau gọi điện thoại cho Nhuyễn Nhuyễn đi, chắc con bé đang sợ c.h.ế.t khiếp rồi.”
Trường học vẫn chưa tan giờ, nếu gọi đến văn phòng, hẳn là vẫn liên lạc được với Tô Nhuyễn.
Vừa vào đến nhà, Tô Văn Sơn đã định đi gọi điện thoại ngay, nhưng Đỗ Hiểu Hồng lại giữ ông lại.
Tô Văn Sơn cau mày: “Bà đừng gây sự nữa, Nhuyễn Nhuyễn chắc sắp sợ đến hồn bay phách lạc rồi.” Ngay cả ông ta cũng bị dọa toát mồ hôi lạnh đây này.
Đỗ Hiểu Hồng lại thản nhiên nói: “Không phải bị dọa sợ một phen càng tốt hơn sao?”
Tô Văn Sơn giận dữ mắng: “Bà đang nói cái quái gì vậy?”
Đỗ Hiểu Hồng “Ây da” một tiếng, nói: “Ông nghe tôi nói đã chứ.”
Bà ta ghé sát vào tai Tô Văn Sơn, nhỏ giọng phân tích: “Không phải ông nói Tô Nhuyễn chẳng sợ Võ Thắng Lợi sao? Giờ đây có sẵn cơ hội rồi, ông cứ để con bé lo sốt vó một ngày đi, xem nó còn cứng đầu được nữa không.”
Trên mặt Tô Văn Sơn thoáng hiện sự do dự, Đỗ Hiểu Hồng liền không ngừng khuyên nhủ: “Yên tâm đi, ông đã gọi điện báo cho con bé rồi mà, nó cũng lớn rồi, chẳng lẽ còn không biết tự tìm cách trốn tránh sao?”
“Thành phố Đông Lâm rộng lớn như vậy, Võ Thắng Lợi chắc chắn sẽ chẳng thể tìm thấy con bé đâu. Cùng lắm thì anh ta cũng chỉ đến trường học của con bé gây chuyện ầm ĩ thôi.”
Tô Văn Sơn cau mày: “Vậy thì làm sao con bé còn có thể tiếp tục ở yên trong trường học được nữa?”
Đỗ Hiểu Hồng nhướng mày, cằn nhằn: “Này Tô Văn Sơn, ông làm cha tốt đến nghiện rồi à? Con bé sắp phải gả vào nhà họ Lộc rồi, còn đi học làm cái gì nữa?”
Nghĩ tới hai ngàn tệ học phí đã đóng, bà ta lại thấy đau lòng: “Hơn nữa, mới đi học được vài ngày, nếu như thôi học, chắc vẫn có thể lấy lại được tiền học phí chứ?”
Tô Văn Sơn không muốn đôi co với bà ta nữa, nhưng dù đã cầm điện thoại lên, ông vẫn cứ chần chừ mãi không bấm số.