Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 93: Võ Thắng Lợi lâm vào tuyệt vọng (1)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Khi cả khu tập thể ở huyện Khai Vân vẫn còn đang kinh hãi tột độ, Tô Nhuyễn nhận được điện thoại lại chẳng hề sợ sệt như những gì mọi người vẫn tưởng. Ngược lại, cô khẽ xoay nhẹ chuỗi phật châu trên cổ tay, môi mỉm cười đầy ẩn ý.

Xem ra cú ra đòn đó của cô không hề phí hoài, Võ Thắng Lợi đã hành động nhanh hơn cô dự tính nhiều.

Tô Nhuyễn nhận điện thoại xong liền rời khỏi phòng giáo vụ, vẫn thản nhiên học thêm ba tiết nữa. Chỉ đến khi cảm thấy Võ Thắng Lợi sắp xuất hiện, cô mới xin nghỉ nửa ngày để ra ngoài.

Vân Chi

Cô vừa gọi xong hai cuộc điện thoại tại tiệm tạp hóa trước cổng trường, một chiếc xe cảnh sát đã lăn bánh chạy thẳng về phía này.

Xác định người ngồi trong xe chính là Võ Thắng Lợi lùn tịt béo ục kia, Tô Nhuyễn liền bước đến, thản nhiên vẫy tay về phía anh ta.

Lúc này, trên mặt Võ Thắng Lợi vẫn còn đang giương lên nụ cười dữ tợn, chìm đắm trong những ảo tưởng về chuyện sắp xảy ra. Bỗng nhiên, vừa nhìn thấy Tô Nhuyễn, anh ta liền giật mình như gặp phải ma quỷ, lập tức đạp phanh kít một cái thật gấp.

Võ Thắng Lợi sững sờ. Mọi thứ không hề diễn ra như hắn tưởng tượng. Trong đầu hắn, khi nghe tin, Tô Nhuyễn phải hoảng hốt mất mặt mà chạy trốn, còn hắn chỉ cần làm ầm ĩ một trận ở trường cô, đường hoàng tuyên bố chủ quyền, sau đó ung dung chờ cô mang theo căm hờn và sợ hãi đến cầu xin mình.

Nhưng lúc này, Tô Nhuyễn không những chẳng trốn tránh, mà còn chủ động bước thẳng tới đối mặt hắn. Võ Thắng Lợi vô thức sờ lên vết sẹo cũ trên đầu, tay kia thì rờ vào cây gậy cảnh sát đặt cạnh ghế phụ.

Hắn mở cửa xe, ánh mắt cảnh giác nhìn cô: “Cô định giở trò gì?”

Tô Nhuyễn chống tay lên cửa xe, khẽ nhếch mày, tủm tỉm cười: “Không phải anh đang tìm tôi sao? Nghe nói chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi à? Đưa ra đây tôi xem nào.”

Võ Thắng Lợi thấy có gì đó không ổn. Trong tưởng tượng của hắn, hắn phải đắc ý vô cùng khi đưa giấy hôn thú ra, còn Tô Nhuyễn thì phải sợ hãi, kinh ngạc xen lẫn tức giận, rồi tuyệt vọng chấp nhận sự thật tàn nhẫn này.

Nhưng nhìn dáng vẻ bình thản đến lạ của Tô Nhuyễn, hắn lại có cảm giác nếu lúc này mình thể hiện sự đắc ý thì chẳng khác nào một gã ngốc.

Thấy hắn vẫn còn ngây người, Tô Nhuyễn mất kiên nhẫn chìa tay ra: “Nhanh lên, giấy đăng ký kết hôn!”

Võ Thắng Lợi theo bản năng đưa giấy đăng ký kết hôn cho cô, hai mắt dán chặt vào gương mặt Tô Nhuyễn, mong ngóng nhìn thấy vẻ kinh hoàng hay sợ hãi mà hắn chờ đợi.

Nhưng chẳng có gì cả. Cô chỉ xem xét kỹ lưỡng một lượt, sau đó hơi ngạc nhiên: “Ồ, là thật à!” Rồi lại hỏi: “Có mang theo sổ hộ khẩu không? Cả căn cước công dân nữa chứ?”

Võ Thắng Lợi không tin cô không sợ, hắn cười mỉa mai: “Có mang theo đấy. Làm sao? Định báo cảnh sát à?”

Kiểu con gái được ăn học tử tế như cô ta, hễ gặp chuyện gì đều thích báo cảnh sát, cứ nghĩ cảnh sát sẽ xử lý công bằng, chính trực cho bọn họ.

Bởi vậy, hắn đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng. Trong lòng thầm nhủ, đợi đến khi Tô Nhuyễn hoảng sợ chạy đến đồn công an cầu cứu, hắn sẽ từ tốn lấy ra từng giấy tờ chứng minh để cảnh sát điều tra kỹ lưỡng, rồi một lần nữa tàn nhẫn buộc cô phải chấp nhận sự thật phũ phàng này.

Nhưng viễn cảnh tuyệt vời trong đầu hắn không hề xuất hiện. Hắn chỉ thấy cô gái trước mặt khẽ nhướng mày, thản nhiên nói: “Báo cảnh sát làm gì?”

Cô lắc lắc tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay: “Bây giờ không phải chúng ta đã là vợ chồng thật sự rồi sao?”

“Tốt lắm.” Cô cất gọn mấy giấy tờ vào tay, đóng cửa xe lại rồi nói: “Đi thôi, theo tôi.”

Võ Thắng Lợi cảm thấy có gì đó không đúng chút nào. Sao tự nhiên lại thành hắn bị cô nắm mũi dắt đi rồi?

Nhưng nếu không đi, chẳng phải hắn sẽ trông như đang sợ cô ta sao?

Thấy Tô Nhuyễn đã sắp đi đến cuối đường, Võ Thắng Lợi vội vàng khởi động xe và bám theo.

Đợi khi bắt kịp Tô Nhuyễn, hắn không nén nổi tò mò, đành lên tiếng hỏi: “Đi đâu vậy?”

Tô Nhuyễn lắc nhẹ tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay: “Chúng ta vừa kết hôn, tôi nghĩ chúng ta nên làm gì đó thật ý nghĩa để kỷ niệm chứ nhỉ?”

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, những ý nghĩ đen tối thường trực trong đầu Võ Thắng Lợi lại nhanh chóng trỗi dậy. Giọng điệu hắn lập tức trở nên khệnh khạng, đáng khinh: “Vậy bây giờ chúng ta đi khách sạn thôi.”

Tô Nhuyễn liếc xéo hắn một cái, lạnh lùng nở nụ cười: “Cũng được thôi.” Nói rồi, cô lập tức sải bước đi thẳng về phía trước.

Thấy thái độ dứt khoát đến lạ ấy, trong lòng Võ Thắng Lợi bỗng dấy lên chút lo lắng. Hắn chợt nhớ lại chuyện xảy ra cuối tuần trước, bất giác đạp mạnh chân phanh.

Nghe thấy động tĩnh, Tô Nhuyễn quay đầu lại, nhướng mày nở một nụ cười đầy châm chọc. Trên mặt cô hiện rõ mấy chữ "Đồ nhát gan", "Tầm cỡ này mà còn dám mò tới quấy rầy cô à?". Sau đó, cô mặc kệ anh ta, vẫn tiếp tục bước đi.

Võ Thắng Lợi bị ánh mắt khinh bỉ kia chọc điên, lại lần nữa khởi động xe đuổi theo. Mẹ nó, một con đàn bà thôi mà, chẳng lẽ cô ta còn có thể làm mưa làm gió được sao? Cùng lắm thì lại giống lần trước. Nghĩ tới con d.a.o nhỏ đang giấu dưới đầu gối, anh ta lại vững lòng tin, có giỏi thì cứ tới đây.

Võ Thắng Lợi từng xem qua mỹ nhân kế trong phim ảnh, tự cho là đã đoán ra được chân tướng. Anh ta liếc nhìn túi xách đặt ở ghế sau, trong lòng thầm cười mỉa: lần trước là do anh ta không đề phòng thôi, chiêu thức tương tự đã mất hiệu lực với anh ta rồi. Đến lúc đó để ông đây xem cô còn cười được không! Bây giờ anh ta chính là chồng hợp pháp của đối phương rồi, có làm gì cũng là chuyện đường đường chính chính! Không biết Võ Thắng Lợi nghĩ tới điều gì mà vẻ mặt anh ta lại trở nên khó coi đến phát tởm.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 93: Võ Thắng Lợi lâm vào tuyệt vọng (1)