Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 94: Võ Thắng Lợi lâm vào tuyệt vọng (Phần 2)

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tô Nhuyễn dừng lại trước cửa một khách sạn lớn. Cô chỉ vào bãi đất trống bên cạnh, bảo Võ Thắng Lợi đỗ xe ở đó, đợi anh ta xuống xe lập tức dẫn anh ta vào trong.

Võ Thắng Lợi cầm theo túi đồ ở ghế sau, cười híp mắt, bước nhanh chân đi theo đối phương.

Khi anh ta đang nghĩ nên dùng chiêu đánh bất ngờ nào để khống chế Tô Nhuyễn, thì phát hiện ra không gian bên trong khác hẳn một khách sạn thông thường, thậm chí còn không chỉ là khách sạn.

Nơi bọn họ đến là một tòa nhà hai tầng, tấm biển khách sạn trước cửa chỉ thuộc về khách sạn bên cạnh, còn căn nhà bọn họ bước vào là một văn phòng làm việc.

Võ Thắng Lợi bắt đầu tuyệt đối cảnh giác, cao giọng hỏi Tô Nhuyễn đang đi trước mình: “Đây là chỗ nào?”

Tô Nhuyễn nghiêng đầu cười: “Anh đoán xem?” Sau đó cô trực tiếp đẩy cánh cửa gỗ ra bước vào trong.

Võ Thắng Lợi do dự một lát, cầm gậy cảnh sát trong tay, cảnh giác tới gần căn phòng, ngó đầu nhìn vào bên trong.

Nhưng mà khi anh ta còn chưa nhìn rõ tình hình bên trong thế nào, một cánh tay ngăm đen rắn chắc đã vươn ra, cánh tay ấy như gọng kìm sắt kẹp lấy cổ anh ta, mạnh bạo kéo anh ta vào trong.

Suốt cả quá trình Võ Thắng Lợi đều hoàn toàn choáng váng. Khi phản ứng lại, anh ta đã bị cánh tay kia ấn lên tường rồi, bả vai đau điếng, trong đầu hiện lên ý nghĩ Tô Nhuyễn thuê người g.i.ế.c mình, muốn c.h.ế.t chung với anh ta.

Võ Thắng Lợi sợ đến mức hét ầm lên: “Buông tôi ra! Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn! Hôm nay cô dám g.i.ế.c tôi, tôi thề cả nhà các cô sẽ không còn ai sống sót.”

“Có phải đầu óc người này có vấn đề hay không?” Giọng nói trầm ấm như tiếng chuông đồng vang lên sau lưng: “Cậu đã c.h.ế.t rồi thì làm sao mà khiến cả nhà người ta sống không yên được?”

Lực lượng kia khiến anh ta hoàn toàn không cách nào phản kháng, thiếu chút nữa đã khiến Võ Thắng Lợi sợ vỡ mật. Tô Nhuyễn nghe thấy thế khẽ cười một tiếng, nói: “Anh Long, anh ấy đang đùa thôi, anh mau buông anh ấy ra đi, anh ấy chính là Võ Thắng Lợi.”

“Thật hay giả?” Anh trai cao lớn được gọi là anh Long kia nghi hoặc: “ Tôi thấy thằng nhóc này lấm la lấm lét, thật sự không phải tới trộm cắp chứ?” Nói xong anh ta thò tay vào túi, móc ra một sợi dây thừng, một cuộn băng dính và một con d.a.o sắc lẹm.

Tô Nhuyễn:……

Có phải trong đầu tên lưu manh này ngoài rác rưởi ra chẳng còn gì khác sao?

Tô Nhuyễn cười nói: “Chắc là anh ấy vừa tịch thu được của bọn tội phạm, dù sao thì anh ấy cũng là một chiến sĩ công an nhân dân mà.”

Nghe thấy Tô Nhuyễn đang lên tiếng giúp mình, Võ Thắng Lợi vội vàng gật đầu lia lịa: “ Đúng vậy, là tịch thu của người khác, không phải của tôi.”

Ngay sau đó, hắn cảm nhận được cánh tay đang ghì chặt mình dần nới lỏng. Hắn quay đầu lại, lập tức trông thấy mấy người đàn ông cao lớn vạm vỡ, phải hơn mét chín, đang đứng sừng sững phía sau. Dù thời tiết đã se lạnh, nhưng bọn họ vẫn thản nhiên mặc áo ba lỗ như mùa hè, để lộ rõ từng khối cơ bắp cuồn cuộn trên cơ thể.

Lúc này, mọi vẻ kiêu ngạo và hung hăng của Võ Thắng Lợi đều biến mất không còn chút dấu vết. Hắn rụt cổ lại, trông như một chú gà con, chỉ dám lén lút trừng mắt nhìn Tô Nhuyễn một cái đầy căm phẫn. Kẻ thức thời phải biết tránh cái họa trước mắt, hắn tự nhủ, đợi lát nữa sẽ tính sổ với Tô Nhuyễn sau.

Tô Nhuyễn vẫn giữ nụ cười thân thiện trên môi khi quay sang nói với họ: “Đỗ tổng, anh Long, đây chính là Võ Thắng Lợi mà tôi đã nhắc tới.”

Võ Thắng Lợi nghe vậy, cảnh giác quét mắt nhìn quanh. Đây rõ ràng là một phòng làm việc, nội thất làm bằng gỗ đỏ kiểu cổ, trông còn sang trọng hơn cả phòng làm việc của bác trai hắn.

Trong phòng, ngoài gã to con vừa ghì chặt hắn, sau bàn làm việc còn có một người đàn ông trông khá nho nhã. Người này khoảng ba mươi tuổi, đeo cặp kính gọng vàng. Nghe Tô Nhuyễn nói xong, đối phương lập tức đứng dậy, chìa tay ra với Võ Thắng Lợi: “Hóa ra đây là đồng chí Võ, tôi nghe danh đã lâu rồi.”

Thái độ của đối phương lại tỏ vẻ vô cùng cung kính. Dù Võ Thắng Lợi không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng hưởng thụ, liền đưa tay ra bắt lấy tay người kia.

Sau đó, Tô Nhuyễn đưa những giấy tờ vừa thu được từ Võ Thắng Lợi cho đối phương: “Đỗ tổng, ngài xem thử. Tất cả đều ở đây, bao gồm sổ hộ khẩu, chứng minh nhân dân, và cả giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi nữa. Ngài kiểm tra lại một chút nhé.”

Đỗ tổng mỉm cười, chỉ vào chiếc xe cảnh sát đậu bên ngoài cửa sổ, nói: “Có cái này rồi, không cần kiểm tra đâu.”

Võ Thắng Lợi thoải mái hẳn. Hắn nghĩ, nếu đối phương đã biết thân phận của mình, tất nhiên sẽ không dám làm càn.

Quả nhiên, gã to con vừa rồi lập tức cung kính cúi người, mời hắn ngồi xuống chiếc ghế sofa gỗ đỏ. Sau đó, còn rót nước và bày một miếng bánh kem nhỏ trước mặt hắn: “Đồng chí Võ, mời anh ngồi đây nghỉ ngơi một lát.”

Võ Thắng Lợi, vì vừa bị dọa sợ nên hơi buồn đi vệ sinh. Hắn hỏi vị trí phòng vệ sinh rồi vội vàng đi vào. Sau khi xong việc, hắn ngước nhìn cánh cửa gỗ đỏ. Dù có chút do dự, cuối cùng hắn vẫn đẩy cửa bước vào.

Chưa giải quyết được Tô Nhuyễn, nếu cứ thế về tay trắng thì quá mất mặt. Hắn không tin Tô Nhuyễn dám làm gì mình.

Cô Em Họ Xuyên Sách Thích Ganh Đua Với Tôi

Chương 94: Võ Thắng Lợi lâm vào tuyệt vọng (Phần 2)