CỎ MỤC HÓA ĐOM ĐÓM GIÓ MÁT ÙA VỀ

Chap 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

5.

Từ Phong Thanh bận rộn mấy ngày liền không về nhà, vốn lo lắng Tổ mẫu sẽ không thích Tiểu Huỳnh. Nhưng nghe hạ nhân nói, Tổ mẫu rất hài lòng về Tiểu Huỳnh, chỉ là khi sai người truyền lời thì miệng vẫn chê bai.

Ngày đầu tiên Tổ mẫu vừa xuống thuyền đã cằn nhằn: "Ta sớm đã thấy cái bọn người nhà họ Thôi hay nịnh bợ quyền thế không vừa mắt, con mau mau bỏ nha đầu đi."

Ngày thứ tư, nghe nói phu nhân của hắn ngày nào cũng đến phòng Tổ mẫu, quấn quýt nói chuyện với bà.

"Phu nhân của con như con chim sẻ ấy, nói huyên thuyên không dứt, ồn ào lắm, ta không muốn để ý tới nàng ta đâu."

Ngày thứ năm, lời nhắn của Tổ mẫu đến muộn hơn nhiều.

"... Khéo tay thật."

Ngày thứ sáu, đột nhiên không có lời nhắn nào nữa, Từ Phong Thanh sai người đi hỏi, Tổ mẫu lại nói: "Chuyện của hai bà con ta, con là nam nhân mà cứ đi hỏi làm gì?"

Từ Phong Thanh bất lực mỉm cười, cuối cùng cũng yên tâm.

Gần đây bận rộn sửa đê điều, an trí cho dân bị nạn, bức thư mà đồng môn cũ là Hứa Phi Mặc gửi đến cách đây một tháng, hắn cũng chưa có thời gian mở ra xem.

Hôm nay rốt cuộc cũng tranh thủ lúc ăn cơm mở ra, đang đọc đến câu Hứa Phi Mặc hỏi: [Nếu Phong Thanh huynh bị ép cưới một người nữ nhân mà huynh không yêu, mà nữ nhân ấy lại ngu si đần độn, nhưng hôn ước định từ thuở nhỏ lại không thể hủy bỏ, vậy Phong Thanh huynh sẽ làm thế nào?]

Chưa kịp nghĩ cặn kẽ xem phải trả lời ra sao, tấm màn bỗng bị vén lên. Người đến áo quần dính đầy bụi, chính là cố hữu Hứa Phi Mặc.

"Đến thật khéo, ta còn chưa nghĩ xong cách trả lời thư của huynh." Từ Phong Thanh cười nói, "Quả nhiên là tân quan nhậm chức, bận rộn đến mức tiều tụy đi nhiều rồi."

Hứa Phi Mặc không biết giải thích thế nào, vẻ tiều tụy là do mấy ngày nay hắn tìm Tiểu Huỳnh đến gần như phát điên.

"Tẩy Mặc ngươi xem, quả nhiên là người chưa lập gia đình, ngay cả tay áo rách rồi mà cũng không biết."

Hiểu được tình nghĩa của hai người, Tẩy Mặc rất có ý tứ mà mang quần áo thay giặt của Từ Phong Thanh đến.

"Y phục này là phu nhân của ta làm, huynh mặc thì phải giữ gìn cẩn thận, nhớ giặt sạch rồi nhờ người mang về cho ta."

Hứa Phi Mặc nhận lấy y phục, vừa định cười hắn keo kiệt, bỗng thấy bức thư trong tay Từ Phong Thanh.

"Bức thư kia đừng xem nữa, toàn là lời ngớ ngẩn." Hứa Phi Mặc xua tay, từ trong lòng lấy ra chiếc hộp gỗ mun đặt lên bàn, cười khổ: "Món quà này không quý giá, chẳng qua chỉ là một khối ngọc và một chiếc khóa vàng, là quà mừng huynh và tẩu tẩu tân hôn, ta dùng bổng lộc của mình mua, huynh đừng có mà nghiêm khắc với huynh đệ."

"Nói ra thì hổ thẹn, ta cũng không biết phải trả lời huynh thế nào." Nhớ đến đêm tân hôn, vị phu nhân ôm y phục của chàng mà ngủ, Từ Phong Thanh không nhịn được cong khóe môi, "Giống như huynh, ta cũng là hôn ước từ thuở nhỏ, ta cũng từng có chút bận lòng. Nhưng sau khi cưới về, nói ra câu này không sợ huynh chê cười, thật sự là... thật sự là hối hận."

"Hối hận chuyện gì?"

"Hối hận vì mình cứng đầu cứng cổ cứ phải chờ đến ngày cưới, hối hận tại sao không cưới nàng về nhà sớm hơn."

"Tiểu tử nhà huynh!" Hứa Phi Mặc chua chát đ.ấ.m vào vai Từ Phong Thanh một cái, "Vẫn là huynh mệnh tốt, trên đường đi ta đều nghe người ta nói, đêm tân hôn huynh bỏ tẩu tẩu lại, tẩu tẩu thật hiền thục, vậy mà không cãi vã với huynh, còn thức đêm khâu vá y phục cho huynh mang đi, huynh không biết ta nghe mà hâm mộ biết bao nhiêu."

" Đúng lúc chuyện của ta cũng bận rộn xong xuôi rồi, dù sao cũng đến nhà ta uống một chén rượu ấm, chào hỏi tẩu tẩu rồi đi."

Hứa Phi Mặc từ chối không được.

Bên đê liễu xanh biếc, Xuân quang ấm áp, cơn gió se lạnh thổi qua mặt khiến tinh thần phấn chấn.

Hai người đi ngang qua quán rượu thì mua một bầu Đông Nhưỡng, giống hệt như thời thiếu niên cùng nhau mua rượu du ngoạn.

Chưa đến tiền sảnh, đã nghe thấy tiếng cười đùa của nữ tử ở hậu viện, trong trẻo như tiếng chim hoàng oanh, khiến người ta mỉm cười.

Từ Phong Thanh cười nói: "Tân nương nghịch ngợm, vẫn còn tính trẻ con, làm huynh chê cười rồi." Miệng nói là chê cười, nhưng trong mắt lại đầy vẻ cưng chiều.

Đi qua hành lang có mái che, từ xa thấy một bóng lưng váy màu vàng nhạt dưới giàn xích đu, như một đóa hoa nghênh xuân tươi mới, khiến người ta sáng mắt.

Tiếng cười và bóng lưng ấy làm Hứa Phi Mặc nghĩ đến Tiểu Huỳnh, trước kia Tiểu Huỳnh cũng thích chơi đùa với các nha hoàn ở hậu viện, hoặc là đu xích đu, hoặc là thả diều giấy.

Nhưng mấy lần có khách đến hỏi, hắn đều cảm thấy rất mất mặt. Thế nên hắn đã cho người chặt đi chiếc xích đu của Tiểu Huỳnh, và phạt tiền công tháng nửa tháng của những nha hoàn chơi đùa với Tiểu Huỳnh.

Từ đó về sau, bên tai yên tĩnh hơn nhiều, đừng nói là chơi đùa, thậm chí không có nha hoàn nào dám nói chuyện với Tiểu Huỳnh.

Hứa gia như nguyện vọng của hắn, đã yên tĩnh hơn nhiều.

Tiểu Huỳnh không có bạn chơi cũng không cười nhiều nữa. Rất nhiều lúc, nàng chỉ ngây ngốc ngồi trên tảng đá cả ngày, nhìn những con cá nhỏ trong nước và đàn ngỗng lớn trên trời.

Nhưng mùa Đông mặt hồ sẽ đóng băng, ngỗng lớn sẽ bay về phương Nam tránh rét. Khi không có gì để nhìn, nàng vẫn ngồi ở đó.

Không ai biết, cũng không ai tò mò nàng đang nhìn gì, đang nghĩ gì.

Giờ đây nghe tiếng cười kia, lòng Hứa Phi Mặc như bị bóp nghẹt, đau lòng đến mức không nói nên lời. Không sao cả, chờ tìm thấy Tiểu Huỳnh, sẽ làm cho nàng một chiếc xích đu tốt hơn, còn phải tìm thêm một đám nha hoàn ngoan ngoãn đáng yêu để chơi đùa cùng nàng.

Hắn cũng sẽ yêu thương Tiểu Huỳnh như Phong Thanh huynh yêu thương thê tử của mình, tuyệt đối không gò bó nàng nữa.

Ở tiền sảnh, Hồng Tuyết mặt có vẻ khó xử: "Đã báo rồi, nhưng... phu nhân nói đang bận, không có thời gian gặp khách ạ."

"Nàng ấy bận gì vậy?"

"Phu nhân đang bận, bận đan thỏ bằng cỏ, còn nói lát nữa sẽ đan cho ngài một con nữa."

"Vậy thì làm phu nhân vất vả rồi, con thỏ của ta, tai phải to hơn một chút." Từ Phong Thanh gật đầu một cách nghiêm túc.

Ngửa cổ uống một ngụm Đông Nhưỡng, trong lòng Hứa Phi Mặc chua xót: "Tình cảm phu thê của Phong Thanh huynh, thật sự làm ta ngưỡng mộ."

Từ Phong Thanh chợt nghĩ đến vị hôn thê của Hứa Phi Mặc. Hắn đã từng gặp nàng một lần.

CỎ MỤC HÓA ĐOM ĐÓM GIÓ MÁT ÙA VỀ

Chap 5