CỎ MỤC HÓA ĐOM ĐÓM GIÓ MÁT ÙA VỀ

Chap 4

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

4.

Đê điều một ngày chưa sửa xong, Hứa Phi Mặc một ngày chưa trở về.

"Bộ quần áo phu nhân vá hôm qua, chủ tử lật đi lật lại xem, lại không nỡ mặc đâu đấy." Nha hoàn Hồng Tuyết vừa búi tóc cho ta vừa trêu, "Triệu đại nhân bọn họ kia còn cười chủ tử, nói phu nhân hiền thục, làm họ cũng muốn sớm ngày lập gia đình."

Những lời này làm ta trong lòng thực sự vui sướng, lại dặn dò Hồng Tuyết buổi chiều ra ngoài mua ít vải tốt, chỉ tốt, ta muốn làm thêm mấy bộ y phục nữa cho Hứa Phi Mặc.

Đang nói chuyện, tiểu bộc Tẩy Mặc từ ngoài vào truyền lời: "Chủ tử nói những ngày này phải để phu nhân chịu thiệt thòi rồi, hỏi phu nhân có muốn thứ gì để mặc để đeo không?"

Ta nghĩ một lát, chỉ tay ra hậu viện: "Ta không cần thứ gì để mặc để đeo cả, như vậy tốn nhiều tiền lắm. Hậu viện trống trơn, nếu có thể trồng một cây mơ xanh thì tốt rồi."

Lại nhớ đến chiếc xích đu mà Hứa Phi Mặc từng tức giận chặt đi, ta cẩn thận mở lời: "Nếu, nếu có thể, ta còn muốn một chiếc xích đu... Ta sẽ ngồi trên đó, sẽ không ồn ào đâu... Không được cũng không sao, ta chỉ hỏi thôi."

Nhưng sau khi thành thân, Hứa Phi Mặc trở nên tốt hơn rất nhiều, buổi chiều đã có người đến trồng cây, dựng xích đu.

Ta ngồi bên cửa sổ cắt vải, bỗng nghe thấy bên ngoài ồn ào.

"Mới được làm chính thất phu nhân, đã bắt đầu làm ra vẻ rồi à? Vừa về làm dâu một ngày đã đòi lụa là gấm vóc? Ngày mai có phải muốn mặc vàng đeo bạc không? Ban đầu đính hôn thì chê nhà chúng ta là tiểu môn tiểu hộ, giờ đây công tử nhà ta thành đạt rồi thì lại vội vàng gả đến!"

Ta đặt kim chỉ xuống, ló đầu ra xem. Hồng Tuyết đỡ một bà lão, đứng một bên không ngừng cười xòa: "Lão phu nhân, phu nhân không phải người như vậy, nàng ấy muốn những thứ vải và chỉ kia để..."

"Hồng Tuyết, ngươi câm miệng!" Bà lão vừa lên tiếng, Hồng Tuyết không dám nói nữa.

Ta đoán đây chính là Tổ mẫu của Hứa Phi Mặc rồi, trước đây bà vẫn ở lại trang trại để tĩnh dưỡng, ta chưa gặp bà bao giờ, nhưng lại biết bà là một người rất tốt.

Bà ấy sẽ gói tiền lì xì thật to cho Hứa Phi Mặc, ngay cả ta cũng có một phần. Số tiền ấy đủ để ta mua kẹo đường từ ngày mùng một cho đến lễ hội hoa đăng vào rằm tháng Giêng.

Bà ấy sẽ đứng ra chủ trì, yêu cầu trưởng bối nhà họ Hứa sớm định ra hôn sự của ta và Hứa Phi Mặc. Tổ mẫu đối với Tiểu Huỳnh rất tốt, Tiểu Huỳnh vẫn luôn muốn cảm ơn bà ấy.

"Tổ mẫu!" Ta vội đặt việc đang làm xuống, thân thiết đi đến khoác tay bà, nhưng bị bà hất ra.

"Đừng giở trò này! Bộ này có tác dụng với thằng cháu ta, nhưng với bà già này thì không có tác dụng đâu!" Tổ mẫu chán ghét quay đầu đi, thong thả ngồi xuống bên cửa sổ.

Bà ấy đánh giá một vòng, ánh mắt dừng lại trên mảnh vải ta đang cắt dở, cười lạnh lùng: "Mới về làm dâu một ngày, đã tơ tưởng đến việc mặc đồ tốt, đeo đồ quý rồi?"

"Phải ạ!" Ta vui vẻ gật đầu, "Không chỉ mặc y phục đẹp, ta còn muốn đan những nút thắt thật xinh đẹp để đeo nữa!"

Đúng vậy, ta tơ tưởng đến việc làm y phục thật đẹp, đan nút thắt thật đẹp để cho Hứa Phi Mặc đeo mà!

Nghe ta nói vậy, Tổ mẫu tức giận đặt mạnh chén trà xuống một bên, chỉ vào ta: "Ngươi, ngươi!"

"Con, con cũng sẽ làm cho bà một bộ!" Ta niềm nở trải tấm vải ra, " Nhưng y phục của Tổ mẫu phải chờ một chút ạ, chờ con làm xong bộ của Hứa đại nhân, con sẽ làm cho bà ngay lập tức."

Tổ mẫu sững lại, trên mặt hình như có chút ngượng ngùng: "Bộ y phục này là làm cho thằng cháu ta à? Không phải của ngươi?"

Ta gật đầu.

"Khụ." Tổ mẫu cố tỏ ra bình tĩnh uống một ngụm nước, ánh mắt lại nhìn về phía hậu viện, hừ lạnh, "Hậu viện kia là do ngươi nói với thằng cháu ta muốn xây vườn à? Ngươi có biết xây vườn tốn bao nhiêu tiền, tốn của tốn công, đến lúc đó Ngự sử tấu lên một bản tấu..."

"Là con muốn dựng xích đu ạ!"

"Chỉ dựng một cái xích đu thôi à?"

"Vâng ạ!" Ta gật đầu, vội vàng lấy lòng hỏi, "Tổ mẫu, bà có thích chơi xích đu không? Tiểu Huỳnh có thể đẩy bà, Tiểu Huỳnh đẩy nhanh lắm!"

Tổ mẫu dường như không thích chơi xích đu, bởi vì bà ấy không lên tiếng nữa.

"Không thích chơi xích đu à... Vậy bắt bướm, đá cầu, leo cây mơ thì sao?"

"Vậy, vậy nếu không được, Tổ mẫu đẩy Tiểu Huỳnh cũng được, Tiểu Huỳnh sẽ bắt bướm, hái quả cho Tổ mẫu."

Hồng Tuyết cúi đầu thật thấp, nhưng ta đều nhìn thấy, nàng ấy đang cố nhịn cười. Nhưng Tổ mẫu dường như không thích bắt bướm, lại càng không thích leo cây mơ.

Bởi vì bà ấy hít một hơi thật sâu, ném lại một câu rồi tức giận bỏ đi: "Sao đã về làm dâu rồi mà vẫn nói một tiếng 'đại nhân', hai tiếng 'đại nhân' như người ngoài vậy? Không có đức hạnh của nữ nhân gì cả! Ngươi phải gọi là phu quân!"

Tổ mẫu ra khỏi cửa, ta lo lắng nhìn Hồng Tuyết: "Tổ mẫu có giận ta không?"

Hồng Tuyết chỉ cười lắc đầu: "Phu nhân khéo tay lại hiền thục, lão phu nhân không thể tìm ra lỗi sai của phu nhân đâu."

Nghe vậy, ta mới yên tâm, tiếp tục công việc đang làm.

Đóng cửa lại, nha hoàn Lục Yên ngoài cửa lại do dự hỏi Hồng Tuyết: "Chẳng phải nói phu nhân là tài nữ nổi tiếng gần xa à? Sao ta lại cảm thấy phu nhân chúng ta dường như... đầu óc không được tốt, không nói rõ được chỗ nào không ổn. Hồi môn cũng đâu phải là không có, nhưng ngươi nhìn xem, trang sức mà phu nhân cũng không nỡ đeo, vải may y phục hình như cũng không có tiền mua loại tốt."

Hồng Tuyết mặt lạnh xuống: "Chủ tử là người chúng ta có thể bàn luận sao? Huống hồ, tính khí của lão phu nhân ngươi cũng biết đấy, chẳng phải phu nhân đều giả ngốc ứng phó ổn thỏa rồi sao? Đừng tưởng ta không biết, chuyện phu nhân xây vườn, mua lụa là ai đã đi nói với lão phu nhân."

"Lục Yên, ta khuyên ngươi hãy dẹp bỏ tâm tư đi, ngươi biết chủ tử không cần thông phòng, cũng không nạp thiếp mà."

Lục Yên bĩu môi không nói gì, nhưng trong lòng lại không phục. Nàng ta lén lút nhìn vào trong phòng nhiều lần, âm thầm để ý.

Chiều ngày thứ ba, Hồng Tuyết ra ngoài giúp ta mua chỉ, Lục Yên lại dẫn theo hai bà phó* bước vào.

(*Bà phó(婆子): Chỉ chung những bà lão làm việc lặt vặt trong phủ, địa vị thấp hơn ma ma thân cận của chủ tử.)

Một bà phó mở hộp ra, đầy ắp trang sức châu báu bên dưới là một chồng ngân phiếu dày cộp: "Nghe nói phu nhân muốn xây vườn, đây là của quan lại cấp dưới dâng lên biếu. Nhưng có một việc nhỏ nhờ phu nhân, muốn phu nhân nói hai câu với Từ đại nhân."

Ngày thường Hứa Phi Mặc không cho ta vào thư phòng của chàng, càng không cho ta nói chuyện với những quan lại và tùy tùng đó, chàng nói ta ngốc, chỉ làm hỏng việc của chàng.

Nhưng giờ đây ta là phu nhân của chàng, tự nhiên không giống như trước, ta vội vàng gật đầu: "Chuyện gì vậy? Phu quân ta, chàng có biết không?"

Thấy ta gật đầu, Lục Yên khẽ nhếch khóe môi.

"Chuyện nhỏ thôi, chẳng qua là có một ả nữ nhân ngu ngốc muốn kiện phu quân mình tội mưu sát thê tử không thành thôi." Bà phó kia cười xu nịnh, "Ả nữ nhân ngốc đó lại chưa chết, chỉ bị câm thôi, huống hồ ả ta thế yếu lực mỏng, không thể làm nên trò trống gì đâu, phu nhân là người thông minh, hãy nhận lấy đi."

Chỉ cần nhận lấy những thứ này là có thể trở thành người thông minh sao?

Nhìn chồng ngân phiếu dày cộm kia, ta nghĩ nó có thể mua được rất nhiều chỉ vàng và lụa tốt.

CỎ MỤC HÓA ĐOM ĐÓM GIÓ MÁT ÙA VỀ

Chap 4