3.
Tiểu Huỳnh cô nương mất tích rồi.
Khi nha hoàn Lục Mai hớt hải đến báo, Hứa Phi Mặc thậm chí chẳng thèm ngước đầu lên, ngắt lời nàng ta một cách thiếu kiên nhẫn: "Lần này lại giở trò gì nữa? Là hoa mơ trong viện nở phải gọi ta đến xem à? Hay là lại đan thắt nút mới rồi gọi ta đến thử? Bảo nàng ta yên phận một chút, đừng có bịa chuyện nữa, ta không có thì giờ mà chiều theo nàng ta đâu."
Hứa Phi Mặc gần đây rất bận rộn. Sắp tới, hắn sẽ nhậm chức ở Túc Châu, đang chuẩn bị lo liệu mọi việc với các đồng liêu trên dưới.
Nghe nói vị tiền bối đồng môn ở Khúc Châu là Từ Phong Thanh đã cưới vợ, vị Từ huynh đài này từng nhiều lần nâng đỡ hắn, có ơn tri ngộ với hắn, nay là ngày đại hỷ của người ta, hắn còn phải chuẩn bị một món quà thật tinh tế cho phu thê họ, đích thân đến nhà để chúc mừng.
Loay hoay với mớ công văn xong, trời đã tối sầm.
Dùng bữa xong, các nữ đầu bếp dọn dẹp bát đĩa, nhưng chỗ ngồi của Tiểu Huỳnh vẫn trống không.
Hứa Phi Mặc lạnh lùng ra lệnh: "Không ăn thì cứ đói, không được giữ phần cơm cho nàng ta!"
Các nha hoàn thấy Lục Mai bị phạt thì chẳng dám nói gì nữa.
Nửa đêm gió nổi lên, ngoài trời gió Xuân vẫn còn chút se lạnh, thổi lay động cành mơ bên ngoài thư phòng. Hứa Phi Mặc đưa tay định đóng cửa sổ, nhưng lại thấy những trái mơ nhỏ xíu dưới cành lá khẽ lay động, tròn trịa đáng yêu.
Hắn chợt nhớ đến thuở thiếu thời, để hái được trái mơ lớn nhất trên cây cho Tiểu Huỳnh, hắn đã ngã đến đầu chảy máu.
Thấy hắn bị thương, nước mắt Tiểu Huỳnh đong đầy trong đôi mắt, khiến tim hắn đau nhói.
Khi ấy, hắn sợ đau, cũng sợ thấy máu, nhưng lại sợ Tiểu Huỳnh rơi lệ hơn: "Đừng khóc nữa Tiểu Huỳnh, không đau, một chút cũng không đau đâu. Ta cố ý ngã mà, quần áo rách rồi nàng có thể vá lại cho ta, còn thêu đom đóm nữa!"
Cái cảm giác đau lòng ấy đã biến thành thiếu kiên nhẫn từ bao giờ nhỉ?
Đúng rồi, là sau này, sau này mẹ kế đã bỏ độc vào canh, Tiểu Huỳnh đã uống thay hắn.
Ban đầu hắn đau lòng và cảm thấy day dứt, ngày ngày ở bên cạnh nàng, giống như trước kia hái hoa cài lên tóc cho nàng, cùng nàng thả diều giấy.
Thời gian trôi đi, Hứa Phi Mặc trở nên rất bận rộn.
Hắn phải đến trường học, phải kết giao bạn bè, phải biết rằng trên đời này có biết bao nhiêu cô nương tốt, Tiểu Huỳnh không phải là người đẹp nhất.
Hắn đã lớn đến cái tuổi trèo cây thì ngại, thả diều giấy thì bị cười. Nhưng Tiểu Huỳnh mãi mãi không thể trở nên thông minh hơn, cũng mãi mãi không thể trưởng thành được.
Trong lòng Hứa Phi Mặc chợt nhói đau, ngay cả giọng điệu cũng dịu xuống: "Đói lâu như vậy, chắc nàng ta cũng đã biết lỗi rồi. Lục Mai, bảo nhà bếp nấu một bát canh ngọt mang đến đi!"
Lục Mai mới khóc lóc quỳ xuống: "Xin chủ tử thứ tội! Tiểu Huỳnh cô nương đã mất tích từ hôm qua rồi ạ."
Các nha hoàn quỳ rạp dưới đất, nhìn nhau. Chẳng phải chủ tử nhà mình vẫn luôn coi thường vị hôn thê ngốc nghếch khờ dại này sao? Sao giờ người ta mất tích rồi, chủ tử lại cuống quýt đến mức suýt lật tung cả thành lên vậy?
Có một tên tiểu bộc, tự cho là thông minh phỏng đoán chủ tử làm rùm beng lên là sợ miệng lưỡi thế gian, chỉ làm màu mà thôi: "Thưa chủ tử, chuyện này là bất khả kháng, chúng ta cũng đã cố gắng hết sức rồi. Nhà họ Chúc đâu chỉ có mỗi Tiểu Huỳnh cô nương, giờ đây con đường công danh của ngài đang hanh thông, họ đâu dám trách ngài. Có lẽ họ còn mong ngài đổi sang một nữ nhi thông minh hơn ấy chứ…" Tên tiểu bộc quỳ dưới đất, chưa nói dứt lời, lồng n.g.ự.c đã lãnh trọn một cú đá của Hứa Phi Mặc.
Lần đầu tiên thấy chủ tử mặt mày âm u đến vậy, có một tên hạ nhân cả gan run rẩy hỏi: "Đừng, đừng nói là bị bọn buôn người bắt cóc, đưa đến sòng bạc, lầu, lầu xanh thì nước càng sâu hơn nữa…"
Hứa Phi Mặc hiểu những lời tên tiểu bộc kia không dám nói ra là gì.
Lầu xanh, kỹ viện.
Đúng, trước đây cũng từng có một lần.
Đó là hai năm trước, ngày ấy hắn đang đợi Từ huynh đài đến uống rượu thưởng hoa. Chúc Tiểu Huỳnh nói mình đã mười sáu tuổi rồi, hỏi hắn khi nào thì cưới nàng.
"Là đợi mười sáu năm, nàng nhớ nhầm rồi, đồ ngốc."
Giờ nghĩ lại, lời nói ấy thật quá tổn thương, Tiểu Huỳnh buồn bã ngồi trên tảng đá sau vườn nghĩ ngợi rất lâu.
Trong hậu viện có một bà lão bán kẹo đường giả dạng, dụ dỗ Tiểu Huỳnh đi theo mụ ta.
May mà Từ huynh phát hiện kịp thời, mụ ta đang lôi kéo Tiểu Huỳnh ở ngã tư phố hoa. Khi hắn đến kéo Tiểu Huỳnh lại, nàng lại không nghe, nhất quyết muốn đi cùng mụ ta.
Đêm về, hắn nổi cơn tam bành, mắng nàng là đồ ngốc, đồ đần, sao lại ngốc nghếch và tham lam đến vậy, người ta bán hai miếng kẹo đã đi theo người ta rồi.
Mắt Tiểu Huỳnh đỏ hoe, vội vã biện minh cho mình: "Không phải, không phải là tham ăn. Là bà ấy nói có thuốc thông minh, nên Tiểu Huỳnh mới đi theo bà ấy." Nàng cúi đầu, không ngừng lau nước mắt, nhưng nước mắt cứ tuôn rơi không dứt, "... Tiểu Huỳnh, Tiểu Huỳnh chỉ muốn trở nên thông minh thôi."
Những ngày Tiểu Huỳnh mất tích, Hứa Phi Mặc thường xuyên mơ thấy nàng. Mơ thấy mình xin nàng một sợi dây kết đồng tâm, nói nguyện se duyên trọn đời. Bóng lưng buồn bã trên tảng đá sau vườn, và khuôn mặt đẫm lệ kia.
Cũng mơ thấy Hứa Phi Mặc mười hai tuổi năm đó, ngã từ cây mơ xuống đầu chảy m.á.u hỏi hắn: "Vậy sau đó thì sao, sau đó Hứa Phi Mặc có cưới Chúc Tiểu Huỳnh về nhà không? Con của hai người tên là gì, giống ngươi hay giống nàng vậy?"
Hứa Phi Mặc chợt bừng tỉnh, lúc ấy trăng đã lên đầu ngọn cây.
Ngoài cửa sổ, sao thưa trăng khuyết, một mảng tịch mịch, chỉ có tiếng gió lướt qua ngọn mơ.
"Chủ tử! Chủ tử!"
Hạ nhân hối hả đến báo, Hứa Phi Mặc mừng khôn xiết, nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh, khẽ ho: "Bảo nàng ta đừng sợ, ta không mắng nàng, bảo nhà bếp nhanh chóng làm chút đồ ăn mang đến. Mấy ngày nay trời rét muộn, bảo các nha hoàn nhóm lò sưởi lên, đừng để nàng ta bị lạnh."
Suy nghĩ một lát, Hứa Phi Mặc cong khóe môi, "Còn nữa, nói với nàng ta rằng, ngày mai ta sẽ dẫn nàng đi xem quần áo, định ngày cưới."
Vừa dứt lời, ngoài cửa sổ chợt thổi vào một luồng gió, khiến lòng hắn thanh thản, như mây tan thấy trăng.
Đúng vậy, lẽ ra đã phải cưới nàng từ lâu rồi.
Đúng rồi, Hứa Phi Mặc vốn dĩ đã phải cưới Chúc Tiểu Huỳnh làm vợ.
"... Không, không phải chuyện của Tiểu Huỳnh cô nương ạ." Sắc mặt hạ nhân khó xử: "Chẳng phải ngài đã đặt lễ vật tân hôn cho Từ đại nhân ở Khúc Châu sao, ông chủ Lý đã làm xong rồi, gấp rút mang đến để ngài xem qua mẫu mã đây."
Chiếc hộp gỗ mun chạm khắc tinh xảo được mở ra. Đó là một miếng ngọc bội đồng tâm ôn nhuận, chúc họ tình sâu nghĩa nặng, trăm năm hạnh phúc. Kèm theo đó là một chiếc khóa vàng trường mệnh, mong họ sớm sinh quý tử, con cháu đầy đàn.