CỎ MỤC HÓA ĐOM ĐÓM GIÓ MÁT ÙA VỀ

Chap 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

2.

Ta nghĩ càng lúc càng vui, từ xa nghe thấy tiếng nhạc hỷ tưng bừng, là một chiếc thuyền hỷ kết đầy lụa đỏ.

"Các ngươi xem, nói đâu có đó!"

Đám phu khuân vác miệng liên tục hô "đại hỷ đại hỷ", muốn xin hai viên kẹo mừng để lấy may.

Hai con thuyền tiến lại gần nhau, bà mối vừa gặp người đã phát kẹo mừng, hai bên thuyền đều tràn ngập không khí vui vẻ.

Chỉ có tân nương kia, đầu đội khăn trùm đỏ, cúi gằm mặt ngồi ở một góc, vạt váy trên đầu gối ướt sũng.

Không có ai dỗ dành nàng, trong lòng ta có chút đau lòng thay nàng, khẽ nghiêng đầu hỏi: "Tỷ tỷ, gả phu quân là chuyện vui mà, sao tỷ lại khóc thế?"

Tân nương không đáp lời ta.

Ta lục lọi chiếc túi hoa nhỏ của mình, lấy ra một chiếc dây kết đồng tâm ta đã làm dở lúc chiều: "Cái này tặng tỷ nha, tỷ đừng khóc nữa."

Nhìn thấy chiếc dây kết đồng tâm đó, tân nương càng khóc to hơn.

"... Ta, ta không muốn gả cho hắn!"

Vậy, vậy phải làm sao đây?

Tân nương nức nở lau nước mắt, nói năng cũng lúng búng: "Ta nói thật với muội nhé, muội muội, ta không phải vị hôn thê của Từ đại nhân, là vị hôn thê của hắn bỏ trốn, Tộc trưởng mới bắt ta thế chỗ. Mọi người đều cho rằng ta không biết tốt xấu, Từ đại nhân ở Khúc Châu, tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô hạn… Nhưng có ai hỏi ta chưa, hỏi ta có người trong lòng hay không …?"

Khoan đã!

Không đúng nha, Hứa* đại nhân ở Khúc Châu là vị hôn phu của ta mà? (*Hứa và Từ đọc đồng âm).

"Tỷ khóc nhầm rồi, là ta và Hứa đại nhân thành thân! Vị hôn thê bỏ trốn đó cũng là ta!"

Tân nương ngừng khóc, ngơ ngẩn nhìn ta.

Ta trịnh trọng nói với nàng, hôn sự đã định từ năm chín tuổi, ta đi thuyền một mình vì sợ Hứa đại nhân chê ta ngốc, chiếc thuyền này đi đến Khúc Châu, ta đang đi tìm chàng đó.

Hơn nữa, ta thích Hứa đại nhân đến thế, sao có thể bỏ trốn được chứ?

Tân nương bật cười, gật đầu lia lịa: " Đúng, đúng rồi! Đính hôn từ năm chín tuổi, Từ đại nhân nhậm chức ở Khúc Châu!"

Đúng thế chứ!

Tân nương và ta đổi quần áo cho nhau, nắm tay ta cảm ơn rối rít.

Ta đội khăn trùm đầu, ngượng ngùng xua tay: "Đừng cảm ơn ta, ta suýt chút nữa đã làm hại tỷ rồi. Tỷ đừng khóc nữa, đi mau đi, đợi ta gặp Hứa đại nhân, sẽ nói với chàng ấy và Tộc trưởng."

Mấy ngày lênh đênh trên sông, lại ngồi kiệu hoa lắc lư.

Trên đường đến Khúc Châu, tiếng nhạc hỷ rộn ràng không ngớt. Trong lòng ta ngọt ngào, không kìm được khẽ mỉm cười.

Hì hì, náo nhiệt quá, hóa ra Hứa Phi Mặc xem trọng chuyện cưới ta như vậy!

Bước xuống kiệu hoa, bái Thiên Địa xong. Ta ngồi trong màn đỏ, nhìn dáng hình Hứa Phi Mặc cách chiếc khăn trùm đầu trông thật mờ ảo.

Mấy ngày không gặp, hình như chàng cao hơn một chút thì phải?

Đèn nến sáng trưng, chàng cầm cán cân lên định vén khăn trùm đầu, ta căng thẳng nắm chặt lấy vạt váy trên đầu gối.

Bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng báo: "Đại nhân! Không hay rồi đại nhân! Đê sắp vỡ rồi!"

Sự việc xảy ra quá bất ngờ, Hứa Phi Mặc không kịp cởi cả hỷ phục, vội vàng rời khỏi cửa.

Chàng đi vội vã, chợt nhớ ra hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta: "Xin lỗi phu nhân, nàng cứ ngủ trước đi, không cần đợi ta đâu!"

Ôi, ngay cả giọng nói cũng trầm thấp hơn ngày thường, xem ra làm quan ở Khúc Châu thật sự rất vất vả.

Ta sợ chàng trong lòng áy náy, vội vàng cất tiếng gọi lớn: "Không sao đâu, hôm nay không sao, ngày mai cũng không sao, không cần vội không cần vội! Ta, ta sẽ luôn ở nhà đợi chàng trở về!" Không sao đâu Hứa Phi Mặc, ta đã rất quen với việc đợi chàng rồi!

Bóng lưng Hứa Phi Mặc khựng lại một chút, dường như khẽ cười một tiếng: "Được, có phu nhân đợi, ta sẽ về sớm."

"Lúc sai người đi báo, thuộc hạ còn nơm nớp lo sợ, cứ tưởng Từ đại nhân bỏ lại phu nhân trong đêm tân hôn, phu nhân sẽ giận chứ." Vị quan tùy tùng kia cũng không nhịn được trêu chọc, "Từ đại nhân, xem ra ngài đã cưới được một vị phu nhân rất tốt."

Ta tháo khăn trùm đầu ra định ngủ, nha hoàn bên cạnh cẩn thận cười nịnh: "Đại nhân bận rộn việc công, phu nhân đừng giận."

Không giận không giận, có gì mà phải giận đâu?

Ta xua tay: "Nếu đê vỡ, sẽ có rất nhiều người chết, như vậy mới là không tốt."

Đêm khuya, Hứa Phi Mặc cũng không về, chỉ có người tùy tùng nửa đêm truyền lời đến, bảo phu nhân chuẩn bị chút quần áo, sáng mai đưa đến.

Ta mở hòm tủ mới phát hiện, mấy ngày không gặp, sao quần áo của Hứa Phi Mặc lại cũ đi nhiều như vậy, còn có mấy chỗ rách cũng chưa được vá.

Đi đường ngủ không biết bao ngày, lại nghe tiếng nhạc hỷ suốt, giờ ta cũng chẳng buồn ngủ lắm. Dứt khoát ngồi dậy cầm kim chỉ, dưới đèn cẩn thận vá lại những bộ quần áo đó.

Ngày xưa Hứa Phi Mặc luôn khen ta thêu thùa khéo léo, kết dây đồng tâm vừa đẹp vừa tinh xảo, rồi chạy theo sau ta đòi bằng được. Nhưng sau này nhà họ Hứa ngày càng giàu có, trong nhà đầy rẫy thợ thêu, nha hoàn, Hứa Phi Mặc cũng không đeo chiếc dây kết ta làm nữa, lại càng không cho ta chạm vào quần áo của chàng.

Giờ đây trở thành tân nương của chàng, lại có thể giúp được chàng, trong lòng ta thật sự rất vui. Mỗi chỗ ta đều vá rất tỉ mỉ, còn thêu hai con đom đóm nhỏ xinh lên tay áo. May vá đến khi trời hửng sáng, ta ôm quần áo trong tay ngủ thiếp đi.

Ta ngủ mơ màng, hình như có ai đó ngồi bên giường nhìn ta rất lâu. Người này không đánh thức ta, chỉ là trước khi đi đã đắp chăn lên vai cho ta, rất dịu dàng xoa đầu ta một cái.

Ta nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng khép lại, và tiếng Hứa Phi Mặc dặn dò nha hoàn sau cánh cửa: "Tổ mẫu của ta ngày mai sẽ đến vào buổi chiều, ngươi ở bên cạnh bà đã quen, biết tính khí bà không tốt. Hãy giúp phu nhân nói vài lời tốt đẹp, đừng để bà làm khó nàng."

CỎ MỤC HÓA ĐOM ĐÓM GIÓ MÁT ÙA VỀ

Chap 2