Nửa đêm, tôi lén chui vào chăn của Bùi Tẫn.
Người đàn ông đang ngủ say, ngũ quan sắc nét, đường nét rõ ràng, nơi đuôi mắt có một nốt ruồi đỏ trông đẹp đến khó tin.
Tôi cúi đầu, thì thầm khẽ vào tai anh:
“Bùi Tẫn, tôi thích anh.”
Vừa dứt lời, tôi định nhẹ nhàng rút lui thì...
Màn hình hệ thống hiện lên loạt bình luận trêu chọc:
【Cười xỉu, cô mà nói to hơn một chút thì tôi còn tạm chấp nhận được.】
【Tiếng muỗi còn to hơn tiếng của cô đấy. Có ai làm nhiệm vụ như cô không? Nằm im chờ chết, vô dụng đến mức khiến hệ thống tức muốn sập nguồn!】
【Này nhóc nhát gan, cô lơ hệ thống cũng được, nhưng đừng có lơ tụi tôi nha~】
【Ngay cả nhiệm vụ thường ngày cũng phải đợi phản diện ngủ mới dám làm, đúng là đỉnh cao nhát gan! Không biết ai thiết kế cái kiểu này, mà thú vị ghê.】
【......】
Trước loạt “gạch đá”, tôi âm thầm tự nhủ:
Thì sao chứ?
Nhát thì đã sao? Luyện được nhát đến trình độ thượng thừa cũng là một dạng tài năng mà!
Chưa kịp ổn định tâm lý, bình luận lại nhao nhao:
【Mấy chị em có để ý không, sau khi nhóc nhát gan tỏ tình xong, hình như lông mày phản diện nhíu lại một chút á.】
【Thật đấy! Chẳng lẽ phản diện chưa ngủ?!】
【Hehe, tôi biết mà! Nhóc này tối nay thèm ăn, nấu hẳn một nồi trà sữa. Cô ta uống có một ly, phần còn lại bị phản diện uống hết sạch. Giờ thì tỉnh như sáo rồi nha~】
Tôi hoảng sợ, mồ hôi lạnh túa ra, tim đập thình thịch.
Run rẩy đưa tay định thăm dò hơi thở của anh nhưng rồi một cú vô tình…
Bốp!
Tát thẳng vào mặt Bùi Tẫn.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, âm thanh vang dội đến đáng sợ.
Xong rồi, khỏi cần thử nữa. Anh thật sự tỉnh rồi!
“Ôn Nhuyễn, em đang làm gì vậy?”
Anh bật dậy, giọng lạnh tanh.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên, in rõ dấu bàn tay trên má anh.
Bình luận lại nổ tung:
【Ối giời ôi! Chiến thần cú tát! Nhóc nhát gan này nửa năm qua ăn bò bít tết, tôm hùm Úc, gan ngỗng, tổ yến, bào ngư, nấm truffle này không phải công chúa mỏng manh đâu, lực tay này phải gọi là siêu nhân đấy!】
【Hahaha nhóc nhát gan, cô tự huỷ bản thân luôn kìa!】
Một bàn tay to bất ngờ siết lấy eo tôi, anh đè người xuống, vùi mặt vào cổ tôi.
Hơi thở nóng rực phả bên tai, tê tê, ngứa ngứa.
“Thế nào, đêm tân hôn không bóp c.h.ế.t được tôi, nên em định ra tay lần hai à?”
Giọng anh vẫn lạnh như băng, ánh mắt hững hờ liếc lên.
Chỉ một câu, bầu không khí mờ ám lập tức tan tành.
Áp lực từ anh khiến tôi nghẹt thở.
Tôi cuống quýt nặn ra một lý do:
“Xin lỗi... nếu em nói là em đang đập muỗi, anh tin không?”
Anh nhướng mày:
“Anh trông giống đồ ngốc lắm à?”
Chết tôi rồi! Anh không tin!
Còn không phải tại tôi sao... nửa đêm lại đòi nấu trà sữa…
Cái miệng này đúng là nghiệp quật!
Tôi chắc chắn là người chơi nhát gan và vô dụng nhất trên đời này rồi.
Mỗi ngày mở mắt ra là rụt rè, nép mình.
Nói chuyện không dám to tiếng, ăn cơm không dám nhai ra tiếng.
Chỉ cần Bùi Tẫn mở miệng, tôi lập tức ngồi ngay ngắn, ngoan như mèo con.
Trong mắt mọi người, tôi là người vợ mẫu mực của Bùi tiên sinh.
Không ghen, không ồn ào, hiền thục đến mức không nỡ làm đau con muỗi.
Suốt nửa năm qua, hệ thống không ngừng đưa nhiệm vụ:
“Tương tác với thân mật với phản diện một lần, thưởng 100 điểm.”
Thế là tôi lê lết vào phòng tắm, hì hụt kỳ lưng cho Bùi Tẫn.
Kết quả... được có 10 điểm.
“Mỗi ngày nói một câu yêu thương, dùng lời ngọt làm tan chảy trái tim phản diện!”
Tôi nghe lời, đợi anh ngủ say rồi lặng lẽ thì thầm mỗi đêm:
“Em thích anh …”
“Tỏa sáng trong bữa tiệc, hấp dẫn sự chú ý của phản diện, khiến hắn mê mệt vì cô!”
Tôi lập tức... lao vào ăn bánh ngọt như thiêu thân.
Người người ngó nhìn, người người ngưỡng mộ.
Bùi Tẫn còn chủ động hỏi:
“Em không bị nghẹn chứ?”
Hệ thống thì... nổ tung vì tức:
“Cô tỉnh lại đi được không?! Hệ thống xử lý... phân ở nhà bên cạnh còn có nhiều điểm hơn tôi đó biết không?!”
“Số tôi đúng là đen đủi tám kiếp mới gặp cô!”
“ Tôi bảo cô tỏa sáng, chứ ai bảo cô tích... mỡ?!”
Tôi ngơ ngác gật đầu: Không phải bảo khiến anh ta quan tâm sao? Tôi ăn nhiều như vậy để anh ta qua hỏi thăm còn gì?
Anh ấy còn quan tâm tôi có bị nghẹn không nữa kìa, dễ thương quá trời.
“ Tôi không chịu nổi nữa rồi! Lập tức nhào vào phản diện cho tôi! Cô có bản lĩnh nhát gan, không có bản lĩnh đè trai à?!”
Thế là tôi lấy hết sức lực, cả tay cả chân, đè Bùi Tẫn xuống giường.
Hệ thống gào lên phấn khích:
“ Đúng rồi! Chính là như vậy! Hôn đi! Lăn giường đi! Hết mình đi, đừng biết trời trăng mây gió gì nữa!”
Bùi Tẫn nhìn tôi, mắt không cảm xúc:
“Ôn Nhuyễn, em làm vậy... là có mục đích gì?”
Tôi nằm úp sấp trên người anh như con rùa:
“Ờm... xin lỗi... em chỉ là muốn cưỡi ngựa lớn, nhớ lại tuổi thơ thôi.”
Khóe miệng anh khẽ giật:
“Em vui là được.”
Ngay khoảnh khắc đó, hệ thống như bị hút cạn năng lượng:
“Ôn Nhuyễn, con mẹ cô...”
Chưa kịp chửi xong thì... “tạch” hệ thống sập nguồn.
Tôi đã bảo rồi mà, trẻ ngoan không được nói bậy!
Sau khi hệ thống sập nguồn, bảng nhiệm vụ chuyển sang chế độ “bình luận trực tiếp”.
Y như hệ thống cũ, những bình luận cũng chỉ biết suốt ngày chế giễu tôi vô dụng.
【Hôm nay cũng là một ngày vô dụng của nhóc nhát gan.】
【Cô ta sao mà so được với “bé cưng” của tôi? Bé cưng thì dịu dàng, tốt bụng, xinh đẹp, hào phóng, khiến cả nam chính lẫn phản diện đều mê mệt!】