Cô Vợ Nhát Gian Của Phản Diện

Chương 2

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

【Nhóc nhát gan chỉ là em họ của bé cưng thôi, thân phận sinh ra đã là trò hề rồi. Đừng mơ đến việc cưa đổ phản diện, phản diện người ta chỉ dành tình cảm cho bé cưng mà thôi!】

【Nam chính thì đẹp trai phong độ, gia thế hiển hách; phản diện thì lạnh lùng chuyên tình, cả hai đều là của bé cưng hết!】

【Cười c.h.ế.t mất! Nhóc nhát gan thầm yêu nam chính, vì lấy lòng anh ta mà dám ám sát phản diện ngay đêm tân hôn. Nếu không phải vì nể mặt nữ chính thì phản diện đã một đao c.h.é.m c.h.ế.t cô ta rồi!】

Ừ thì… tôi xuyên vào đúng lúc nhạy cảm thật.

Chưa kịp giành quyền điều khiển cơ thể, cái thòng lọng đã được buộc chặt quanh cổ Bùi Tẫn rồi.

Mà còn là nút c.h.ế.t nữa chứ.

Tôi đành lặng lẽ gỡ từng vòng dây, sợ đến nín thở.

Giữa lúc ấy, Bùi Tẫn lơ mơ tỉnh lại, mắt mờ mờ hơi say, giọng trầm lạnh vang lên:

“Em định g.i.ế.c tôi à?”

Giọng anh nghe vẫn dễ nghe như mọi khi, nhưng lạnh đến rợn người.

Tôi gào thét trong đầu, cầu cứu hệ thống.

Nhưng cái hệ thống khốn nạn kia chỉ ậm ờ lảng tránh.

Ánh mắt của Bùi Tẫn lúc ấy như có m.á.u hung tàn, g.i.ế.c chóc khiến tôi gần như hồn lìa khỏi xác.

Trong lúc hoảng loạn, tay tôi run lên… buộc lại một cái nơ bướm.

“Xin lỗi … cái cà vạt này nhìn lạ quá, tôi là con nhà quê lần đầu thấy, không biết tháo…”

Lúc thu tay lại, ngón trỏ tôi vô tình lướt nhẹ qua yết hầu của anh cảm giác tê tê, ngứa ngáy.

Thân người anh khẽ run lên, cau mày rồi hừ lạnh:

“Sau này ngoan ngoãn chút.”

Ánh mắt đầy ghét bỏ, không hề che giấu.

Rõ ràng, anh đã nhìn thấu cái màn “ngụy trang vụng về” của tôi.

Từ đó đến nay đã nửa năm, tôi thật sự ngoan như cún.

Hệ thống mắng tôi là đồ phế vật không có chí tiến thủ tôi vui vẻ gật đầu.

Phải, đúng rồi, tôi là đồ vô dụng mà.

Chỉ cần tôi không tự tìm đường chết, thì có thể ăn chùa ở chực nhà Bùi Tẫn cả đời!

Ngày ngày sống nhát cáy, ăn ngon ngủ kỹ, đây không phải là hạnh phúc thì là cái gì?

Trong thế giới này, nhân vật nữ phụ Ôn Nhuyễn là bản đối lập hoàn hảo của nữ chính.

Nữ chính càng thông minh lương thiện, thì nữ phụ càng độc ác ngu xuẩn.

Cùng là tiểu thư nhà họ Ôn, nữ chính là công chúa được cả nhà cưng chiều, còn nữ phụ chỉ là cái bóng mờ nhạt.

Nữ phụ trước giờ luôn ngưỡng mộ nữ chính, mà cái sự ngưỡng mộ ấy, sau khi gặp nam chính Cố Tu Minh, liền hóa thành ghen tị.

Khi hai người họ đến với nhau, nữ phụ vì muốn lấy lòng nam chính nên bằng lòng gả cho phản diện, thậm chí còn lên kế hoạch g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta.

Nam chính từng gặp loại ngu nào như vậy chưa?

Dăm ba câu ngon ngọt đã khiến cô nàng đó ngoan ngoãn giúp mình “trừ khử đối thủ cạnh tranh”, quá lời rồi còn gì?

Thế nên, mỗi lần có chuyện, anh ta đều ra vẻ đáng thương, khiêu khích nói bóng nói gió cho nữ phụ nghe.

Nào là phản diện lại giành tài nguyên với anh ta.

Nào là phản diện tung tin đồn thất thiệt.

Nào là phản diện cố tình bôi nhọ anh ta.

Phản diện chính là đại ác ma!

Và rồi tôi xuyên đến đây điều đầu tiên tôi làm: block nam chính.

Phản diện thì sao?

Đẹp trai. Bao ăn. Bao ở. Tiền tiêu vặt mỗi tháng năm trăm ngàn.

Anh ta có xấu xa hay không, tôi còn chưa biết.

Nhưng cái ví anh ta, thì chắc chắn không xấu!

Sáng sớm, tôi dậy sớm làm bữa sáng.

Tay vẫy vẫy, miệng cười toe toét như con ngốc.

Bùi Tẫn ngồi xuống, mặt đen như đ.í.t nồi.

Chắc vẫn còn giận vụ cái bạt tai tối qua…

Anh gắp một đũa thức ăn, nghiến răng nuốt xuống như thể nuốt không phải đồ ăn… mà là tôi.

Tôi lập tức lắc đầu, hất bay cái suy nghĩ kỳ cục trong đầu ra ngoài.

Bùi Tẫn đặt đũa xuống, lạnh lùng nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt sắc như dao:

“Ôn Nhuyễn, em lấy tôi … chỉ là để g.i.ế.c tôi sao?”

Ánh mắt ấy chứa đầy giận dữ. Có cả oán trách?

Giống như... tổn thương thật sự.

Ánh nắng ban mai rọi lên người anh, nhưng không có thứ hào quang rực rỡ của nam chính.

Tôi chỉ cảm thấy lạnh lẽo nhiệt độ xung quanh như tụt dần.

Nốt ruồi đỏ bên đuôi mắt anh càng làm gương mặt ấy thêm yêu dị, tà khí.

Chiến thuật “ nằm im giả chết” bấy lâu nay của tôi, rốt cuộc cũng gặp phải thử thách lớn đầu tiên.

Từ tối qua đến giờ, Bùi Tẫn bắt đầu sinh nghi.

Bình luận bên ngoài thì vẫn toàn mấy kẻ xem vui:

【Chỉ bị tát một cái thôi mà, phạt nhóc nhát gan ăn thêm vài miếng thịt là xong.】

【Tội nghiệp quá đi.】

【Nhóc nhát gan kiểu: Anh nghi ngờ em? Thế nửa năm em sống như con tép luộc không động đậy sao lúc đó không nghi ngờ em?】

【Chậc chậc, đúng là uy lực của đại phản diện. Nhóc nhát gan sợ đến mức rụt cổ như chim cút luôn rồi.】

【Hóng quá trời, nhóc nhát gan xử lý thế nào đây?】

Tôi thu lại nụ cười, mím môi, nước mắt bắt đầu rưng rưng nơi khoé mắt.

Một tay vụng về dọn chén bát, tay kia lén cấu mạnh vào đùi mình.

Rồi ngước lên, rơi lệ:

“Em không có ý đó…”

“Xin lỗi … em cũng không biết vì sao … anh cứ luôn nghi ngờ em…”

“Tối qua em chỉ muốn … được gần anh một chút… một chút thôi… Xin lỗi … xin lỗi …”

Đúng rồi, chính là như thế!

Tôi là một cô vợ nhỏ khao khát được quan tâm, tôi sai ở đâu?

Tôi là một người vợ đáng thương bị chồng lạnh nhạt, tôi có tội gì?

Bùi Tẫn ngơ ra một lúc, lâu lắm mới nói:

“Là do tôi không tốt.”

Nét mặt anh dịu lại, vành tai còn hơi ửng đỏ, ho nhẹ, ngượng ngùng nói:

“Hôm nay em nấu ngon đấy.”

“Cà tím này … đúng là rất cà tím.”

Gương mặt lạnh của anh biến mất, thay vào đó là vẻ… vui vui?

Cô Vợ Nhát Gian Của Phản Diện

Chương 2