Tuy trong đại viện cũng có người cần gia sư, nhưng các cô lại ngại lấy tiền, thế nên để kiếm thêm chút, hai chị em đành phải tìm việc làm thêm ở thành phố, tối Lâm Phi Ngư mượn ký túc xá của Thường Hoan để ở nhờ, còn Thường Mỹ thì chen chúc ở nhà bạn.
Sau khi Thường Tĩnh rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lý Lan Chi và Thường Minh Tùng.
Không khí dường như đông đặc lại, khiến người ta khó thở.
Lý Lan Chi thật sự không muốn ở riêng với anh ta, bèn lấy cớ phải đi chợ cùng dì Sáu Chu mua rau, tiện thể mua ít thuốc mỡ cho anh ta.
Đúng lúc cô quay người định ra khỏi phòng ngủ, phía sau bỗng truyền đến giọng nói khàn khàn của Thường Minh Tùng –
“Lan Chi…” Giọng anh run rẩy dữ dội, “Anh sai rồi … Anh có lỗi với em và các con…”
Bước chân Lý Lan Chi khựng lại, nhưng cô không quay đầu.
Nắng xiên từ khe rèm cửa chiếu vào, hắt một vệt sáng chói mắt lên sàn nhà, cô thấy bóng mình đổ dài, cô độc in trên tường.
Thường Minh Tùng khó nhọc ngồi dậy từ trên giường, những giọt nước mắt đục ngầu lăn dài trên gò má hóp lại của anh: “Em nói không sai, Chu Chí Cường người đó không đáng tin, lẽ ra anh nên nghe lời em ngày trước … Anh biết bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi …”
Anh nói quá gấp, có chút thở dốc, dừng một lát rồi lại tiếp: “Sau này anh nhất định sẽ thay tâm đổi tính làm người tốt … Đợi anh khỏe lại anh sẽ đi tìm việc, rồi trả hết số tiền nợ nhà họ Chu và những người khác.”
Anh ta cứ nghĩ số mười vạn tệ đó phần lớn là vay của nhà họ Chu.
Hồi ở Thâm Quyến anh ta từng thấy vợ chồng Chu Quốc Văn và Chương Tẩm bắt đầu từ việc bán hàng rong, sau này mở cửa hàng quần áo, rồi nghe nói họ còn tự thiết kế quần áo, anh ta đoán chắc họ đã kiếm được không ít tiền, nên lần này số tiền gia đình mượn chắc phần lớn là từ nhà họ Chu.
Lý Lan Chi từ từ xoay người, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của Thường Minh Tùng, giọng nói bình tĩnh: “Anh đúng là nên sống cho tốt, không thì phụ cả sự hy sinh của Thường Mỹ,” dừng một chút, cô lại nói thêm, “nhưng tiền không phải trả cho nhà họ Chu, mà là trả cho nhà họ Nghiêm.”
Thường Minh Tùng hơi ngớ người: “Nhà họ Nghiêm? Nhà họ Nghiêm nào?”
Nhất thời anh ta không nhớ ra có quen ai họ Nghiêm.
Lý Lan Chi nghe giọng mình lạnh như băng: “Nghiêm Dự, Thường Mỹ vì mười vạn tệ của anh mà đánh đổi cả cuộc đời hôn nhân của mình rồi.”
Thường Minh Tùng như bị sét đánh ngang tai, cả người cứng đờ trên giường, đôi môi nứt nẻ của anh ta run rẩy dữ dội, nhưng không thốt ra được lời nào.
Không biết bao lâu sau, một luồng gió lạnh luồn vào từ cửa sổ, thổi nhẹ làm rèm cửa đung đưa, Thường Minh Tùng lúc này mới như tỉnh mộng mà hoàn hồn, nhưng đã thấy trong phòng trống không.
Một giọt nước mắt rơi xuống, loang ra trên chăn, Thường Minh Tùng khom lưng, vùi mặt sâu vào lòng bàn tay, bờ vai anh run lên dữ dội.
Khi trời chạng vạng tối, ba chị em Thường Mỹ, Lâm Phi Ngư và Thường Hoan mới lần lượt về đến nhà.
Thường Hoan vừa xông vào nhà, đã thấy bóng người còng xuống trong phòng ngủ, gầy gò đến không ra hình người, cô sững sờ một lát, rồi vành mắt đỏ hoe chạy ào tới.
“Ba!” Thường Hoan ôm lấy ba mình, khóc đến xé ruột xé gan, nước mắt nước mũi tèm lem khắp người Thường Minh Tùng, “Ba cuối cùng cũng về rồi … Con còn tưởng… tưởng sẽ thành trẻ mồ côi chứ…”
Mặc dù cô cũng giận ba mình không có tiền đồ, nhưng cô cũng thật sự sợ hãi.
Nếu ba cô mất, mẹ Lý Lan Chi còn muốn cô, một đứa con gái vướng bận này không? Thường Mỹ đã lấy chồng rồi, nếu ba cô mất, cô cũng sẽ thành một đứa đáng thương không nhà.
“Ô… Ba…” Cô khóc không ngừng, nước mắt thấm ướt vạt áo trống hoác của Thường Minh Tùng, “Ba đừng đi nữa… Con thật sự rất sợ…”
Thường Minh Tùng bị va phải mà lảo đảo một chút, nhưng vẫn ôm chặt lấy cô, Thường Hoan từ nhỏ đã có tính cách phóng khoáng như con trai, muốn nghe cô nói một câu “sợ hãi” còn khó hơn lên trời, vậy mà giờ đây, cô khóc trong vòng tay anh như một đứa trẻ không nơi nương tựa.
Lòng hổ thẹn dâng lên như thủy triều, anh vụng về vỗ lưng cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Không đi nữa… Ba sẽ không đi nữa đâu …”
Lâm Phi Ngư đứng ở cửa, ngón tay nắm chặt quai cặp sách, nắm đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
Cô nhìn Thường Hoan lao vào lòng cha mà khóc nức nở, cổ họng như bị thứ gì đó nghẹn lại.
Thường Mỹ và Thường Hoan cuối cùng vẫn may mắn hơn cô – ba của họ trải qua bao hiểm nguy vẫn có thể trở về, còn ba của cô, thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng quay mặt đi, lén lút lau mắt bằng ống tay áo.
Cô cũng muốn được ôm ba một lần nữa, muốn nghe ông gọi mình một tiếng “Phi Ngư”, muốn ngửi lại mùi xà phòng hòa lẫn trên người ông… nhưng tất cả những điều đó đã trở thành khát vọng xa vời mãi mãi không thể thực hiện.
Thường Mỹ dường như nhận ra cảm xúc của cô, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vai cô, nhưng bản thân cô vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ lặng lẽ nhìn cha mình.
Dưới ánh đèn, bóng dáng cô mỏng manh như một tờ giấy.
Thường Minh Tùng chú ý đến ánh mắt cô, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt hai cha con giao nhau giữa không trung –