Con Trai Tặng Tôi Vàng Giả

3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

3.

Nghĩ lại những chuyện đã qua, nước mắt tôi không kìm được mà trào ra lúc nào không hay.

Họ lại tưởng tôi tiếc tiền.

Nhưng chẳng ai quan tâm đến tôi. Cả ba người họ đồng lòng công kích, phớt lờ nước mắt tôi, chỉ lo sỉ vả cái sự “ngu dốt” của tôi.

Họ vây tôi lại giữa nhà, tra hỏi tôi rốt cuộc là bị ai lừa, như thể đang thẩm vấn một phạm nhân.

Tôi nhớ tới những vụ lừa đảo từng đọc trên mạng, lắp bắp nói: “Bị lừa khi làm nhiệm vụ ảo trên mạng…”

Họ không nghi ngờ gì.

Vì trong mắt họ, tôi vốn chỉ là một mụ đàn bà ngu xuẩn.

Chồng tôi kéo mạnh tay tôi, vừa lôi vừa hét:

“Đi! Đi báo công an với tôi! Phải lấy lại cho bằng được số tiền đó, không thì tôi ly dị cái đồ ngu đần như bà!”

“Bà nói xem bà có chút bản lĩnh nào không? Ngay cả con ch.ó giữ cửa cũng có ích hơn bà!”

Con trai con dâu cũng hùa theo, xô đẩy tôi ra cửa.

Tôi nhắm mắt lại, cố kìm nén cơn giận trong lòng, rồi giật mạnh tay ra.

Tôi vốn là người cam chịu quen rồi, nên bọn họ không ngờ tôi sẽ phản kháng, bị tôi hất một cái, cả ba loạng choạng suýt ngã.

Sau khi định thần lại, bọn họ càng tức điên lên.

Chồng tôi lao tới, giơ tay định tát tôi một cái.

Nhưng tôi phản ứng còn nhanh hơn, né người tránh đi rồi thuận chân đá cho ông ta một cú.

Ông ta hoàn toàn không phòng bị, loạng choạng vài bước rồi ngã sấp mặt xuống đất, đầu đập trúng ngay mép bàn trà.

Không ngờ lại còn có “lộc bất ngờ”.

Trong lòng tôi bỗng thấy hả hê đến lạ.

Nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ lo lắng:

“Ôi trời ơi! Ông ơi ông làm sao thế này? Có tức giận đến đâu cũng đừng chạy nhanh vậy chứ, nhỡ gãy xương thì sao?”

Tôi giả bộ khom người, định đỡ ông ta dậy.

Không ngờ bị con trai tôi xô mạnh ra:

“Cút đi! Đồ vô dụng chỉ biết phá hoại! Mẹ đúng là thứ ích kỷ hại người! Tại mẹ mà ba mới ra nông nỗi này, sao con lại có một người mẹ như mẹ cơ chứ!”

Tôi siết chặt nắm tay, cố kìm lại cú tát đã gần bật ra.

Bọn họ vừa chửi rủa vừa vội vã đưa chồng tôi vào viện.

Băng bó xong vết thương xong lại vội vàng quay về, chuẩn bị ép tôi ra đồn công an.

“Phát hiện sớm như vầy, mau đi báo công an, may ra còn lấy lại được tiền.”

“Mẹ, mẹ đã làm chuyện như thế rồi thì đừng sợ mất mặt nữa, báo công an lấy lại tiền mới là quan trọng!”

Con trai tôi đã bình tĩnh lại.

Thái độ với tôi cũng hòa hoãn đi nhiều.

Chắc là bọn họ lại lén sau lưng tôi bàn tính gì đó.

Nhưng tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật của bọn họ, sẽ không ngu ngốc mà bị lừa thêm lần nào nữa.

Tôi lập tức làm bộ đau khổ, thở dài não nề.

“Con à, không phải mẹ sợ mất mặt đâu, mẹ báo công an rồi.”

“ Nhưng mấy chú công an nói nhóm lừa đảo là từ nước ngoài, tiền đã chuyển đi rồi thì không thể lấy lại được nữa...”

“Bị lừa đâu phải mình mẹ, nhiều người cũng vậy cả, ai cũng bó tay thôi.”

“Con đừng sốt ruột, sau này mẹ vẫn còn lương hưu, mẹ tự nuôi được bản thân.”

“Chỉ là sau này không giúp được tụi con nữa, tụi con phải cố gắng tự lo thôi.”

Tôi giả vờ chùi khóe mắt, dù chẳng có giọt nước nào.

Con trai tức đến méo cả miệng.

Nó chẳng di truyền được chút thông minh nào từ tôi, học đến trung cấp là không chịu học tiếp nữa rồi.

Sau khi nghỉ học, nó đi làm công nhân ở một nhà máy gần nhà, lương mỗi tháng được sau ngàn rưỡi.

Ban đầu, tôi và ba nó đâu có đòi hỏi gì, với số tiền đó, nó sống một mình cũng dư dả.

Nhưng từ lúc cưới vợ, con dâu tôi – con bé Mễ Mễ – thì nghỉ việc, ở nhà suốt ngày nằm máy lạnh chơi game.

Thỉnh thoảng lại đòi đi mấy cửa hàng đồ hiệu để mua mấy cái túi nhỏ.

Biết con trai chi tiêu không đủ, tôi bắt đầu chuyển thêm cho nó ba ngàn rưỡi mỗi tháng.

Cộng với lương của nó, mỗi tháng tụi nó có tận một vạn.

Ở cái thành phố nhỏ này, như vậy là sống dư sức rồi.

Nhưng vừa ngừng chu cấp, tụi nó đã lập tức chật vật.

Chồng tôi cũng bắt đầu nhốn nháo không yên.

“Không được! Bà muốn làm gì thì làm, phải lấy lại số tiền đó cho tôi!”

“Nếu không lấy lại được thì bà đi làm đi, bán hàng ngoài chợ cũng được … Tóm lại là tôi không quan tâm bà làm sao, mỗi tháng hai ngàn tiền sinh hoạt của tôi không thể thiếu!”

Cả đời ông ta chẳng đi làm ngày nào, toàn sống nhờ tôi.

Ngay cả sau khi tôi về hưu.

Cơm không nấu, nhà không quét, nhưng tháng nào cũng phải moi tôi ra hai ngàn để nhậu nhẹt.

Giờ cả mấy người đó như thể bị rút gân, lo sốt vó đến phát điên.

Tôi vỗ đầu làm bộ như vừa nhớ ra điều gì:

“Trời ơi! Suýt nữa thì quên mất…”

“Chờ đã, tôi còn một thứ quý, bán đi chắc cũng được một ít tiền.”

Nói rồi tôi quay người đi thẳng vào phòng ngủ.

Cả ba người như thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt đầy mong chờ nhìn theo bóng lưng tôi.

Khóe môi tôi khẽ cong lên.

Tôi mở ngăn tủ đầu giường, lấy ra chiếc vòng vàng giả mà bọn họ đã “tặng” tôi.

Tôi nâng niu đem ra, như thể đang khoe một báu vật.

“Nhìn nè, đây là vòng vàng mà hai đứa con mua tặng mẹ đó, mẹ quý lắm, chẳng dám đeo sợ trầy. Giờ nhìn vẫn như mới tinh nè, chắc chắn đổi lại được.”

“Con trai, con dâu, đưa mẹ hóa đơn đi, mình đi trả lại lấy tiền nha.”

Tôi vừa nói vừa ôm cái vòng giả bước nhanh ra ngoài.

Như thể hoàn toàn không hề biết đó là đồ dỏm.

Con trai, con dâu và chồng tôi lập tức đơ mặt, ánh mắt nhìn nhau đầy bối rối.

Cuối cùng, con trai không nhịn nổi nữa.

Nó lao lên, hất phăng cái vòng khỏi tay tôi.

“Trả cái gì mà trả! Không trả được đâu!”

“A trời ơi! Con làm gì vậy? Vòng vàng của mẹ đó!”

Tôi lập tức quỳ sụp xuống đất, luống cuống đi nhặt chiếc vòng vàng giả.

Con Trai Tặng Tôi Vàng Giả

3