Hừ.
Ra là trong lòng bọn họ đều nghĩ như vậy cả.
Chúng tưởng rằng vì tôi từng là giáo viên, cả đời sống tử tế, trọng thể diện…
Chúng nghĩ nói vậy tôi sẽ tự thấy xấu hổ mà im miệng.
Buồn cười thật.
Đúng là tôi trọng thể diện, đúng là tôi từng cố gắng sống cho đàng hoàng.
Nhưng tôi đâu có ngu!
Nửa đời trước, tôi cắm đầu cắm cổ kiếm tiền, không kịp dạy con nên người.
Đến khi nhận ra thì nó đã trở thành tay sai của cha nó rồi.
Đã vậy... nếu chúng không cho tôi sống yên, thì cũng đừng mong sống yên với tôi!
6.
“ Tôi giờ một xu cũng không có, vậy mà con trai tôi còn lừa tôi mất năm vạn tệ!”
“Mấy đứa lừa đảo bên Miến Điện chỉ lừa tôi bốn vạn tệ, còn con trai tôi lừa những năm vạn tệ!”
“Đó là tiền chôn tôi đó! Mất năm vạn tệ rồi thì tôi còn sống làm gì nữa?”
“ Tôi nuôi nó cả đời, vậy mà đến lúc nửa chân bước vào quan tài, nó còn rút của tôi năm vạn tệ!”
“Năm vạn tệ đó! Năm vạn tệ đó mọi người ơi…”
Tôi chẳng cần sĩ diện gì nữa, giống như con ngựa hoang đã đứt dây cương, gào thét không ngừng.
Dù hai cha con nhà đó thay phiên nhau dọa nạt, năn nỉ, dụ dỗ tôi thế nào, tôi cũng không động lòng.
Thậm chí chúng còn gỡ tay tôi khỏi khung cửa, nhưng tôi nhất quyết không buông.
Tôi nhất định phải để cả tầng lầu này biết: con trai tôi tặng tôi vòng vàng giả, còn lừa tôi mất năm vạn tệ!
Con trai tôi bị tôi lải nhải như tụng kinh mãi không dứt, đến mức phát điên.
Nó nghiến răng ken két.
“Mẹ, năm vạn tệ đó tụi con tiêu hết rồi, mới mua cho Mễ Mễ cái túi, hết ba vạn tệ rồi.”
“Giờ mẹ có hét rách họng thì tụi con cũng không móc đâu ra đủ năm vạn tệ nữa đâu!”
Tôi chẳng thèm nghe, há miệng định gào tiếp.
Trán nó giật gân, mắt đỏ ngầu.
Nó nghiến răng rít lên:
“Mẹ, mẹ đừng làm loạn nữa được không? Con trả! Con trả lại tiền cho mẹ được chưa?!”
“ Nhưng mà… cái túi của Mễ Mễ hết ba vạn rồi, còn lại hai vạn tệ, mẹ lấy hai vạn đó đi, con lạy mẹ đừng gào nữa được không?”
Tôi liếc nó một cái, há miệng định gào tiếp.
Con trai tôi cuống cuồng, mặt như đưa đám, vội cắt lời:
“Được rồi được rồi! Năm vạn thì năm vạn! Nhưng giờ con không có đủ, con chuyển trước cho mẹ hai vạn, ba vạn còn lại con viết giấy nợ cho mẹ được chưa?”
Tuy trong lòng vẫn hơi khó chịu.
Nhưng tôi biết nó nói thật.
Hai hôm nay tôi cũng thấy con dâu đeo cái túi mới.
Tôi nhìn chằm chằm cho tới khi nó viết xong giấy nợ, rồi nhận luôn hai vạn tệ mà nó chuyển khoản cho tôi.
Lúc đó tôi mới hài lòng gật đầu.
Tuy chưa đòi lại đủ năm vạn tệ của mình, nhưng như thế cũng coi như có chút thành quả rồi.
Chúng nợ tôi.
Rồi sớm muộn gì tôi cũng bắt chúng trả đủ!
7.
Tôi vừa ngắm nhìn hai vạn tệ trong tài khoản WeChat, lòng lâng lâng sung sướng.
Vừa quay người bước thẳng vào tiệm vàng.
Hai vạn tệ thì hơi ít để mua vòng vàng lớn.
Nhưng dư sức để mua một sợi dây chuyền nhỏ xinh.
Tôi lựa tới lựa lui thật kỹ, cuối cùng chọn cho mình một bộ dây chuyền vàng kiểu “hoa nở phú quý”.
Cả một bộ đó còn hết chưa tới một vạn ba.
Tôi đứng trước gương, thử đeo đi đeo lại mãi không chán.
Tôi đã già, nhan sắc tàn phai, da cổ nhăn nheo, lỏng lẻo, còn lấm tấm vài nếp nhăn.
Nói thật lòng, tôi đeo lên chắc chắn không thể đẹp bằng mấy cô gái trẻ.
Nhưng tôi không do dự chút nào, quẹt thẻ trả tiền ngay.
Mọi thứ tôi mua đều phải phục vụ cho chính tôi.
Việc tôi đeo vào có đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là tôi thích, tôi đeo vào thấy vui.
Đó mới là giá trị thật sự của trang sức.
Tiếc là, cái đạo lý đơn giản như vậy, tôi đến sáu mươi tuổi mới hiểu.
Hồi còn con gái, mỗi lần thấy người ta ăn mặc tươm tất, đeo đồ trang sức lấp lánh, tôi đều thèm muốn lắm.
Tôi từng nói với chồng vài lần, nhưng ông ta chỉ nói mấy thứ đó không ăn không uống được, mua về cũng chẳng có ích gì, thà dành dụm tiền để cưới vợ cho con trai còn hơn.
Tôi tin là thật, liền cần cù tiết kiệm từng đồng.
Giờ mới thấy, tiết kiệm kiểu đó chẳng khác nào mang cho chó ăn.
Thà rằng khi đó tôi cứ tiêu cho sướng thân còn hơn.
“Dì ơi, dì đeo đẹp quá chừng luôn á.”
“Sợi dây này hợp với dì ghê, nhìn vừa sang vừa quý phái.”
Trong tiếng khen của mấy cô nhân viên bán hàng, tôi tươi cười bước ra khỏi tiệm vàng.
Hóa ra, món trang sức vàng mà tôi từng mơ ước ngày đêm, thật ra cũng không khó có được đến thế.
Hóa ra, không phải cứ không mua vàng thì cả nhà mới không c.h.ế.t đói.
8.
Vừa bước vào nhà, tôi đã ngửi thấy mùi mì gói nồng nặc.
Chồng, con trai và con dâu mỗi người ôm một ly mì, ngồi chồm hổm bên bàn phòng khách ăn ngon lành.
Thấy tôi về, chồng tôi lập tức quát lớn:
“Bà còn ra thể thống người mẹ nữa không? Chỉ vì năm vạn tệ mà cơm cũng không buồn nấu à? Không thấy tụi nhỏ đói đến mức phải ăn mì gói à? Còn không mau lăn vô bếp nấu cơm!”
Con trai tôi cũng bày ra vẻ tủi thân:
“Mẹ, chẳng phải chỉ là năm vạn tệ thôi sao? Con đã trả mẹ hai vạn rồi còn gì, mẹ định vì vậy mà từ mặt con thiệt hả?”
Tôi lười biếng đảo mắt một vòng:
“Lảm nhảm cái gì vậy? Còn không mau ra khỏi nhà đi làm đi? Có thời gian ngồi đó ăn mì thì lo mà đi kiếm tiền trả nốt ba vạn còn lại cho tôi!”