Con Trai Tặng Tôi Vàng Giả

5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Tôi chẳng thèm đôi co, xoay người định về phòng.

Không biết con dâu tôi đã lao đến lúc nào, nó nhào tới giật mạnh sợi dây chuyền trên cổ tôi.

Nhưng giật vài cái vẫn không đứt, còn làm đau rát cả sau gáy tôi.

Tức cười thật.

Tôi đã đoán trước thể nào tụi nó cũng giở trò.

Nên tôi đã nhờ nhân viên tiệm vàng luồn thêm một sợi dây cước bên trong chuỗi vàng.

Tôi hất mạnh tay nó ra:

“Làm gì đó? Làm gì đó hả? Bỏ ngay cái tay dơ bẩn của cô ra cho tôi!”

Con dâu chỉ vào sợi dây chuyền, quay sang con trai tôi tức tối hét lên.

“Chẳng phải mẹ nói hai vạn tệ đó sớm muộn gì cũng là của con sao?”

“Vậy mà mẹ lại lén mang đi mua dây chuyền vàng! Mẹ dựa vào đâu chứ?!”

Tôi trừng mắt nhìn nó.

Giỏi thật đấy, hóa ra trong mắt tụi nó, việc trả lại tiền cho tôi chỉ là hình thức.

Ăn bám tôi chưa đủ, đến chút xương vụn cũng không muốn để tôi giữ?

Tôi hất mạnh cái tay đang chỉ trỏ của nó, mặt đầy khinh bỉ:

“Cô nói ai lén lút hả? Tiền là của tôi, dây chuyền tôi mua cho tôi, cô có giỏi thì tự đi kiếm tiền mà mua!”

“Không có bản lĩnh thì đừng có ghen tỵ với người khác, thứ phá hoại gia đình!”

Tôi vừa vuốt vuốt sợi dây trên cổ, vừa nhìn nó cười khiêu khích.

Chồng tôi là đồ bỏ đi, con trai tôi cũng không hơn gì.

Bọn họ đối xử tệ bạc với tôi thì cũng chẳng liên quan gì đến nó.

Tôi không trách nó vì làm ngơ trước sự khốn nạn của hai cha con.

Nhưng trách là trách nó – cũng là phụ nữ – đã ăn của tôi, xài của tôi, vậy mà còn hùa với hai gã đàn ông vô lương tâm kia để chèn ép tôi.

Tôi đeo dây chuyền thôi mà nó đã tức đến phát điên.

Ba người đó đúng là một nhà – giống nhau từ đầu đến cuối!

Đều ích kỷ như nhau!

Ngực con dâu tôi phập phồng vì giận, nó trợn mắt nhìn tôi:

“Anh nhìn lại mẹ anh đi, già rồi mà còn ăn diện lòe loẹt như vậy, có bà già nào sống kiểu đó không?”

“Hay là bà ta tính tìm cho anh một ông bố dượng mới đấy?”

“ Tôi không đời nào muốn có một bà mẹ chồng mất nết như vậy!”

Không tìm ra lỗi nào để bắt bẻ tôi, nó bắt đầu bịa chuyện bẩn thỉu, vừa nói vừa bóng gió mắng con trai tôi.

Con trai tôi hất mạnh ghế đứng dậy, bước ba bước thành hai, lao thẳng về phía tôi.

“Mẹ, mẹ có thể bớt bướng bỉnh lại được không? Một người lớn tuổi như mẹ, ai lại còn đeo vàng bạc lòe loẹt thế này?”

“Vừa nhìn là biết không phải người phụ nữ biết nghĩ cho gia đình! Con thấy sợi dây này không hợp với mẹ, mau tháo ra đưa con, để con đem bán!”

Nói thì nghe đạo mạo lắm.

Nhưng nói xong là nhào tới giật luôn dây chuyền trên cổ tôi.

Con dâu tôi đứng bên nhìn chằm chằm không chớp, khóe môi còn cong lên đầy đắc ý.

Tôi cười lạnh một tiếng.

Tưởng tôi còn là con ngốc để cả nhà ba người dắt mũi như trước à?

Xem ra nó quên bài học lần trước rồi!

Tôi nhìn nó, nửa cười nửa không.

Nó tưởng tôi đồng ý, vừa chụp lấy là giật mạnh một phát.

Nhưng nhờ có sợi dây cước lồng bên trong, dây chuyền không đứt, chỉ để lại một vệt đỏ nhè nhẹ trên cổ tôi.

Sắc mặt tôi lập tức biến đổi, gào lên thật to:

“Có ai không! Cứu với! Có người muốn g.i.ế.c mẹ ruột nè!”

“Thằng con bất hiếu nó muốn siết cổ tôi! Có ai tới cứu bà già tội nghiệp này không!”

Tôi tránh khỏi mấy bàn tay định bịt miệng mình, lao tới kéo toang cánh cửa chính.

“Cứu mạng với! Có người muốn g.i.ế.c người!!”

“Con trai tôi muốn g.i.ế.c tôi! Có ai giúp tôi gọi công an với!”

Tôi gào đến xé gan xé ruột, thật đến mức ai nghe cũng thấy nhói lòng, mà càng dễ hóng chuyện!

Khác với mấy lần xô xát nhỏ trước đây.

Lần này là cỡ ‘mưu sát mẹ ruột’!

Mấy hàng xóm tốt bụng liền mở cửa, từng người một tiến lại gần.

Cả hàng xóm trên lầu dưới lầu nghe thấy cũng kéo tới coi.

Chồng và con trai tôi vã mồ hôi hột, cuống quýt kéo tôi vào nhà.

Tôi bám chặt lấy khung cửa không buông.

“Mọi người tới phân xử giùm tôi với! Vì cái nhà này, tôi cặm cụi vất vả suốt hơn ba chục năm, chẳng dám ăn diện, chẳng dám tiêu xài!”

“Con trai tôi lừa tôi năm vạn tệ, con dâu thì muốn cướp dây chuyền của tôi, nó không nói không rằng nhào vô giật luôn, suýt nữa thì siết cổ tôi c.h.ế.t tại chỗ!”

“Mọi người nhìn cái cổ tôi nè, dấu vết nó mưu sát tôi còn rõ rành rành!”

Tôi ngẩng cao cổ lên cho mọi người thấy.

“Trời ơi, vết hằn rõ rành rành thế kia! Nhà ông Vương nuôi ra cái loại con gì vậy không biết!”

“Cha thì ăn bám, lông bông không đi làm, mẹ thì một mình bươn chải nuôi con, giờ con lớn rồi thì quay sang đòi g.i.ế.c mẹ?!”

“Phụ nữ cả đời cực khổ, thanh xuân, sức khỏe, cả mạng sống đều dâng hết cho gia đình.”

“Vừa mới nghỉ hưu được mấy năm, giờ suýt mất mạng vì đứa con bất hiếu.”

“Con dâu bà ấy đúng là thứ ăn hại! Từ lúc gả vô tôi chưa từng thấy nó đi làm ngày nào, vậy mà còn xúi chồng mưu sát mẹ để cướp sợi dây chuyền! Nhà ai lấy phải thứ phá hoại như vậy đúng là xui tận mạng!”

Tôi bao nhiêu năm nay sống tử tế, cả khu ai cũng nhìn thấy.

Cho dù lần này tôi có đang diễn trò đi chăng nữa, cũng không ai nghi ngờ nhân phẩm của tôi.

Còn ba cái kẻ ăn không ngồi rồi kia thì khác.

Chúng sắp bị nước miếng của hàng xóm nhấn chìm đến nơi rồi.

9.

Mặt con trai tôi lúc trắng lúc xanh, hết đỏ rồi tái.

Nó hạ giọng, ghé sát tai tôi gằn từng chữ:

“Mẹ, mẹ định không cần con nuôi dưỡng mẹ lúc già nữa à?”

“Mẹ làm loạn lên thế này, sau này con còn mặt mũi nào sống trong khu này nữa?”

“Nếu mẹ cứ muốn ép con đến đường cùng, thì đừng trách con không phụng dưỡng mẹ về sau!”

Nó tưởng lời đe dọa đó khiến tôi phải sợ.

Trong mắt tôi, chẳng khác nào một con heo ngu si đang tự huyễn hoặc.

Tôi cũng hạ giọng, bắt chước đúng cái kiểu nói của nó:

“Con trai à, lương con còn thấp hơn cả tiền hưu của mẹ, đến bản thân còn nuôi không nổi, con đòi nuôi ai vậy?”

“Nghe mà mắc cười muốn rụng răng luôn á!”

Trong góc khuất không ai nhìn thấy, ánh mắt tôi đầy mỉa mai.

Con Trai Tặng Tôi Vàng Giả

5