Hồi nhỏ, nó cũng gọi là có hiếu, từng nói lớn lên sẽ mua cho tôi nhà to, xe lớn.
Tôi khen nó ngoan, thưởng cho nó s.ú.n.g đồ chơi, xe đồ chơi.
Đến giờ, nó vẫn còn tưởng tôi ngày xưa nịnh nọt nó, mong sau này được nó nuôi.
Nhưng nó sai rồi.
Tôi lãnh hưu mỗi tháng năm ngàn, không cần ai nuôi cũng sống thoải mái.
Xưa nay là nó đang nịnh tôi, dỗ tôi vui vẻ, để dễ bề bám vào tôi mà hút máu.
Từ bé, nó đã giống y hệt cha nó.
Vô dụng, tự cao, mà giỏi nhất là bắt nạt người trong nhà.
Bị tôi châm chọc đến mức như tát thẳng mặt, nó tức đỏ cả mắt.
Nắm đ.ấ.m giơ lên theo phản xạ.
Tôi run rẩy, rụt người lại, lí nhí lùi ra sau:
“Đừng mà! Đừng đánh má! Con muốn gì mẹ cũng cho con hết…”
Nó vừa giận vừa hoảng:
“Ai đánh mẹ chứ!”
“Không ai được động thủ!”
Mọi người lập tức quay đầu lại nhìn.
Không biết là vị hàng xóm tốt bụng nào đã gọi công an, vài anh cảnh sát vội vã có mặt.
Tôi như nhìn thấy cứu tinh, lập tức nhào tới, trốn sau lưng các anh ấy.
Con trai tôi – thằng hèn chuyên bắt nạt kẻ yếu – mặt tái mét trong tích tắc.
“Các anh công an ơi, tôi chỉ đùa với mẹ tôi thôi, bà lớn tuổi rồi, đầu óc không còn minh mẫn, mấy anh đừng tưởng thật nha.”
“ Đúng đó! Bà nhà tôi suốt ngày bày trò, chẳng lo làm ăn gì hết, mấy anh đừng bị bà ấy lừa. Đây là báo án giả, bắt bà ta đi!”
Ông ta ánh mắt lén lút, liên tục liếc về phía con trai.
“Bà nó à, bà hồ đồ quá rồi! Ở nhà làm loạn thì thôi đi, giờ còn muốn gây chuyện tới đồn công an, chẳng phải là hại con mình sao? Nó là con ruột của bà đó!”
Tới giờ phút này rồi, ông ta vẫn nghĩ tôi chỉ đang giận dỗi, tưởng tôi sẽ vì con mà nhận hết lỗi về mình.
Tôi không nhịn nổi, trợn mắt một cái.
Đúng là đồ ngu.
Không nhìn ra tôi đã hoàn toàn hết chịu nổi hai cha con vô liêm sỉ này sao?
Với cái kiểu bịa chuyện vu vạ như vậy …
Tôi còn chưa kịp mở miệng phản bác, thì hàng xóm láng giềng xung quanh đã không chịu nổi nữa rồi.
“Vu oan cái gì chứ? Tụi tôi đều tận mắt chứng kiến hết!”
“ Đúng rồi đó! Còn vụ lần trước, con trai cô giáo Trương lừa mất năm vạn tệ của bà ấy, bà ấy là giáo viên nghỉ hưu thì làm gì có nhiều tiền? Đi chợ cũng là bà ấy lo, thế mà tụi nó còn dám moi tiền của bà ấy! Đúng là đồ mất dạy!”
“Các anh công an à, nhân cách của cô Trương thì ai cũng biết rõ. Chắc chắn là do mấy đứa ăn bám nhà bà ấy gây chuyện!”
“…”
Tôi chẳng cần phải nói gì, mọi người đều đứng về phía tôi.
Bởi vì từ trước đến nay tôi sống chan hòa với hàng xóm láng giềng, thường hay giúp đỡ bọn trẻ học hành.
Trong khu này, không ít đứa nhỏ từng được tôi chỉ bài.
Những dịp lễ Tết, cũng hay chạy sang xin lì xì tôi.
Tôi luôn tin rằng: bà con xa không bằng láng giềng gần, giúp được thì cứ giúp, mà tôi cũng thật lòng yêu quý trẻ con.
Còn chồng tôi thì khác, luôn thấy những hàng xóm đó đang “ăn chùa” nhà mình, mặt lúc nào cũng khó chịu.
Giờ thì hay rồi, chính ông ta đang bị mấy người mà ông từng khinh thường dồn vào đường cùng!
10.
Chồng tôi tức quá, liền cãi nhau tay đôi với mấy người hàng xóm đã lên tiếng bênh tôi.
Con trai tôi cũng hùa theo hỗ trợ.
Không còn cách nào khác, mấy anh công an đành đưa cả đám chúng tôi về đồn.
Ở đồn công an, tôi bất ngờ gặp lại học trò cũ – Trần Nhượng.
Hơn chục năm trôi qua, cậu bé ngày nào giờ đã thành một người đàn ông chững chạc.
Chính cậu ấy chủ động xin phụ trách điều giải vụ việc của tôi.
Tôi hoàn toàn không thấy mất mặt khi phải khóc kể nỗi khổ của mình trước mặt học trò.
Ngược lại, vì giữ thể diện mà không dám phản kháng mới là chuyện vừa ngu ngốc vừa nhục nhã.
Tôi vừa lau nước mắt, vừa kể lại bao năm nay bị chồng và con trai hút máu, chèn ép như thế nào.
Thêm sự góp lời xác nhận của hàng xóm lương thiện, bọn họ chẳng thể biện minh nổi gì.
Dù nhìn theo cách nào, tôi cũng là người hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Huống chi người điều giải còn là học trò cũ của tôi, đúng là làm chơi ăn thật.
Cậu ấy thấy rõ vết hằn trên cổ tôi, ánh mắt nhìn con trai tôi như thể muốn ăn tươi nuốt sống.
Quá trình làm việc diễn ra rất suôn sẻ.
Trần Nhượng hỏi tôi muốn xử lý thế nào.
Tôi nói: Tôi muốn con trai trả lại ba vạn tệ đã lừa tôi, trả một lần cho dứt điểm.
Đồng thời, tôi còn yêu cầu bồi thường thêm hai vạn tệ tiền khám sức khỏe và tổn thương tinh thần.
Con trai tôi trợn tròn mắt:
“Cái gì? Mẹ có hơi quá đáng rồi không? Còn đòi tiền khám với tiền tổn thất tinh thần nữa?”
“Ngay cả con ruột cũng lôi ra tính tiền! Mẹ coi tiền là ruột rà hả?”
Tôi nghẹn ngào, vừa lau nước mắt vừa làm bộ tủi thân.
Không cần tôi mở miệng, đã có học trò giỏi thay tôi nói lý.
“Im đi! Yêu cầu của cô Trương hoàn toàn hợp tình hợp lý, cũng hợp pháp! Nếu anh không chịu bồi thường thì ra tòa mà giải quyết.”
“Ngược đãi mẹ ruột, tới lúc đó đừng hòng dùng tiền mà xóa được!”
Con trai tôi lập tức xìu xuống.
Nó túm lấy điện thoại của ba nó, lay qua lay lại:
“Ba ơi, ba coi mẹ kìa, sao mẹ nỡ lòng nào vậy chứ? Con là con ruột của mẹ đó!”
Chồng tôi nhìn tôi, định nói gì đó.
Trần Nhượng liếc ông ta một cái.
Ông ta lập tức ngậm miệng, chỉ lặng lẽ vỗ vỗ tay con trai.
“Cảnh sát người ta đã nói vậy rồi, đưa đi.”
Con trai tôi nhìn tôi như không tin nổi:
“Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
“Mễ Mễ chẳng phải mới mua mấy cái túi hàng hiệu sao? Dù bán lại đồ cũ thì vẫn được chút tiền, bán thêm vài cái là gom đủ thôi mà.”
Ông ta đúng là biết nghĩ.
Nhưng con dâu tôi lập tức nhảy dựng lên:
“ Tôi cảnh cáo các người, không ai được đụng vào túi xách của tôi! Ai dám đụng, tôi sống c.h.ế.t với người đó!”
Nói xong, nó quay đầu bỏ đi.
Con trai tôi cuống quýt đuổi theo sau.
Chồng tôi cảm thấy mất mặt, cũng không muốn ở lại thêm.