Bọn họ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại tôi và mấy hàng xóm đến làm chứng.
Họ tới đây là để giúp tôi, tôi cũng không đành lòng để họ tự bắt xe về.
Tôi gọi hai chiếc taxi, đứng chờ đến khi từng người một lên xe an toàn.
Chị Lý ở nhà đối diện là người cuối cùng rời đi.
Chị nhìn tôi mấy lần, như muốn nói lại thôi.
Hồi ở quê, tôi và chị Lý là hàng xóm.
Căn nhà tôi đang ở là do chính chị giới thiệu mua, nằm ngay sát vách nhà chị.
Chị là người thẳng tính, nói đâu ra đó.
Lần đầu tiên tôi thấy chị cứ ấp a ấp úng như vậy.
“Chị à, có gì thì nói thẳng, chị em với nhau đừng vòng vo.”
Chị Lý ngập ngừng một lúc, như thể đã lấy hết can đảm mới mở lời:
“Là thế này nè, em à, dạo trước về quê chị thấy chồng em với cái bà góa họ Vương trong làng mình hay đi chung lắm.”
“Còn dắt theo một thằng nhóc nhỏ cùng đi dạo phố nữa. Chị sợ mình nhìn nhầm, với lại cũng không muốn làm chuyện chia rẽ gia đình người khác nên không dám nói.”
“ Nhưng chị cũng không phải loại người đặt điều gây chuyện. Em coi nè, chị còn chụp được hình chồng em với hai người họ đây.”
Vừa nói, chị vừa lấy điện thoại ra.
Tôi nhìn vào ảnh.
Đứa nhỏ đứng ở giữa, một nam một nữ đứng hai bên.
Dù là ảnh nghiêng, nhưng người quen nhìn cái là nhận ra ngay.
“Giờ xem lại, đúng là ông chồng em chẳng ra gì. Em nhớ để ý giữ mình nha.”
Chị Lý nói xong thì lên xe taxi rời đi, để lại tôi đứng bơ vơ giữa gió.
Không phải tôi tức vì bị cắm sừng.
Mà tôi thấy chuyện này nó nực cười quá mức tưởng tượng.
Nếu ông già đó thật sự dính vào bà góa Vương kia, thì bà ta được cái gì chứ?
Được mỗi tháng hai vạn tiền sinh hoạt ông ta moi từ tôi à?
Nghĩ tới đó, tôi bật cười thành tiếng.
11.
Mặc kệ con dâu khóc lóc ầm ĩ ra sao, con trai tôi cũng không dám vào tù.
Nó đành bán hết bảy cái túi của vợ, cuối cùng cũng gom đủ năm vạn tệ trả lại tôi.
Tôi hí hửng cất gọn số tiền vào ví.
Dù thế nào đi nữa, số tiền mà nó lừa tôi, giờ tôi cũng đã lấy lại được.
Tôi hả dạ vô cùng.
Con dâu vì mất hết đống túi hàng hiệu mà tức tối bỏ về nhà mẹ đẻ.
Con trai thì giận tôi nhẫn tâm đòi bằng được năm vạn tệ, khiến hai vợ chồng cãi vã.
Nó nổi nóng, cũng xách đồ theo vợ về luôn.
Trong nhà chỉ còn lại tôi và cái lão già đó.
Tôi coi như không thấy sự tồn tại của ông ta.
Thế mà lão cứ lượn qua lượn lại trước mặt tôi, như thể cố tình chọc tức.
“Trân Trân à, bà lớn tuổi rồi, giữ tiền làm gì cho mệt. Chi bằng đưa cho tôi, tôi đem cho thằng nhỏ, để vợ chồng nó sống êm ấm với nhau.”
“Còn cái dây chuyền trên cổ bà nữa, đeo nhìn kỳ lắm, tháo xuống đi.”
Bị con trai làm gương rồi, lão không dám ra tay trực tiếp.
Nhưng lại suốt ngày lải nhải, nói tới nói lui để moi cho bằng được.
Tôi mặc kệ, chẳng buồn để tâm nửa lời.
Tôi lập tức ra ngoài, dùng số tiền năm vạn tệ mà con trai trả để mua một chiếc vòng vàng mới.
Vòng vàng to bản nhìn vừa sang vừa đẹp, đeo lên mà tâm trạng cũng vui hẳn.
Lão già vừa thấy cái vòng là mặt tái mét như tàu lá.
Ông ta chỉ vào tôi, tức giận mắng:
“ Đúng là đồ đàn bà phá của, không biết sống sao cho ra sống!”
Tôi hừ lạnh, nhìn ông ta đầy khinh bỉ:
“ Tôi tiêu tiền của tôi, thích mua gì thì tôi mua, ông quản được chắc?”
“Cả đời này, chuyện phá của ngu xuẩn nhất tôi từng làm, chính là lấy ông – cái đồ ăn bám vô dụng, ăn của tôi, xài của tôi, giờ còn mắng tôi phá của? Ông soi gương lại mình đi, ông xứng chắc?”
Ông ta bị tôi chọc tức đến tím mặt, nổi điên, đùng đùng bỏ đi.
Đó là chiêu quen thuộc của ông ta.
Tính ông vốn chậm chạp, làm gì cũng chậm như rùa.
Còn tôi thì ngược lại, nhanh nhẹn dứt khoát.
Bao nhiêu năm qua, mỗi lần cãi nhau, ông ta đều dùng đúng một chiêu — đập cửa bỏ đi.
Lần nào cũng vậy, ông ta cứ bỏ đi, để lại đống bừa bộn trong nhà cho tôi dọn.
Chờ tôi mềm lòng quay lại dỗ dành, thì lại ra vẻ bề trên mắng tôi mấy câu.
Lâu dần, tính cách kiêu hãnh của tôi cũng bị ông ta mài mòn đến chẳng còn hình dáng.
Ông ta chính là kiểu “ người hiền lành độc miệng” mà giới trẻ bây giờ hay nói đến — không màu không mùi, nhưng độc c.h.ế.t người.
Tôi xoay nhẹ cổ tay, nhìn chiếc vòng vàng lấp lánh, khóe môi vô thức cong lên.
Đi thì đi, mặc xác ông ta.
Tôi sống một mình vẫn tốt chán.
Một kẻ chẳng có tiền, cũng chẳng biết xấu hổ như ông ta …
Nếu không gặp phải tôi – cái “đồ ngốc tận tụy” này – thì đời nào được sống ung dung suốt mấy chục năm?
Rời khỏi tôi, ông ta có thể đi đâu?
Chẳng lẽ ở bên ngoài ông ta còn có nhà khác?
Nụ cười bên môi tôi khựng lại.
Ồ… nghĩ kỹ thì… cũng không phải không có khả năng.
12.
Rất nhanh sau đó, tôi lại mỉm cười trở lại.
Vì tôi chợt nhớ ra … rằm tháng Bảy năm ngoái, tôi một mình về quê, ra nghĩa trang bên nhà mẹ đẻ thăm mộ ba má.
Tình cờ bắt gặp bà góa họ Vương và ông hàng xóm cũ họ Triệu cũng đang đi cúng tổ tiên.
Mộ nhà họ cách mộ nhà tôi không xa, tôi còn chào hỏi qua một tiếng.
Lúc đó tôi còn thắc mắc, chẳng lẽ bà góa Vương tái giá rồi? Sao chẳng nghe ai nói gì?
Nhưng tôi vốn không phải kiểu thích lo chuyện thiên hạ, nên cũng chẳng hỏi nhiều.
Nhưng giờ thì…
Tôi lại bắt đầu thấy hứng thú với chuyện này.
Vừa hay, không lâu trước đây ông Triệu từng nhờ tôi giúp chuyện cho con ông ấy chuyển lên học ở thành phố.
Nể tình láng giềng bao năm, tôi đồng ý.
Tôi nhớ lúc đó, ông ấy còn đưa tôi hồ sơ học sinh của con.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức chạy vào phòng làm việc, lục tung tủ giấy tờ.
Cuối cùng cũng tìm thấy bản hồ sơ đó.
Tôi cầm theo, gõ cửa nhà chị Lý đối diện.
Sau khi so sánh cẩn thận với tấm ảnh trong điện thoại của chị Lý.
Xác nhận được suy đoán trong lòng, tôi liền lưu lại ảnh trong máy mình.